Mùa hè ở thành phố D thời tiết lúc nào cũng trong tình trạng mưa giông bất chợt khiến cho người ta căn bản không đề phòng nổi.
Lúc Hàn Thanh Ngạn ra ngoài vào buổi sáng mặt trời hãy còn ở trên cao, đến chiều, dạy còn chưa xong mưa đã xối xả.
Hàn Thanh Ngạn thừa dịp cho học trò làm bài tập để nhớ lại trước lúc ra ngoài mình đã mang theo những gì, sau đó xác định mình thật sự không mang ô theo.
Anh nhìn lại sắc trời, cũng không biết có phải do anh tưởng tượng hay không mà cứ cảm thấy như thể nghe thấy tiếng sấm rền vang lên từ trong tầng mây dày nghìn nghịt kia.
Trong lòng Hàn Thanh Ngạn tự an ủi mình rằng đây tuyệt đối là do anh cả nghĩ, mới rồi chẳng phải không hề có dấu hiệu sấm sét nào sao ha ha ha.
Anh nghĩ là nghĩ vậy nhưng ngay tức khắc tiếng "Ầm ầm ầm" từ ngoài cửa sổ vang lên khiến anh chẳng thể lừa mình dối người được nữa, Hàn Thanh Ngạn nhìn chằm chằm bầu trời rõ ràng đã tối sầm hơn trước, lại tính toán thời gian tan học một hồi, cuối cùng bình tĩnh chấp nhận mình sẽ phải đội mưa về trường.
Thật ra chuyện này chẳng phải lần đầu, trước kia lúc đi dạy anh cũng có lần gặp mưa, chỉ cần đội mưa về rồi tắm nước ấm thay quần áo là chẳng có vấn đề gì cả, chỉ là lần này, nghĩ đi nghĩ lại thi vẫn cứ có chút chờ mong.
Cô hỏi chờ mong gì á?
Hàn Thanh Ngạn tuyệt đối sẽ không thừa nhận anh chờ mong cái cảnh cẩu huyết chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết —— Tề Sơ Phàm tới đón anh về.
Bầu trời xa xa ngoài cửa sổ hãy cứ truyền đến tiếng sấm rầu rĩ không ngừng, sắc trời càng ngày càng ủ ê. Vốn là buổi chiều nhưng phòng học vẫn bật đèn, Hàn Thanh Ngạn đứng dựa vào cửa sổ bên cạnh, hơi hơi ngửa đầu lên nhìn không trung. Cái mặt than của anh rất xứng với tư thế này, còn mang theo vài phần u buồn mỹ cảm.
Chỉ là học trò của anh mới chỉ là một đám nhóc, tạm thời không hiểu được loại cảnh đẹp này.
Cho nên, trong lúc anh đang u buồn thì nghe thấy đứa nhỏ học lớp mầm hỏi anh một câu đặc biệt thiên chân khả ái rằng: "Thầy ơi, quần áo ở nhà thầy chưa kịp thu à?"
Hàn Thanh Ngạn suy ngẫm một chút thì nhớ ra quần áo phơi ở ban công hình như thật sự chưa thu vào: "…"
Anh vẫn cứ duy trì cái mặt than, thật lòng gật đầu với thằng nhóc vừa nói chuyện với anh: "Đúng thật là chưa rút."
"Thế thì thầy giáo phải về rút quần áo à?" Cậu học trò mở đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào Hàn Thanh Ngạn, vẻ mặt muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu. Chẳng qua là nhân lúc Hàn Thanh Ngạn chưa kịp đáp, nó đã kịp nói thêm: "Nếu thầy phải về rút quần áo, thì chúng ta nghỉ sớm một chút nha thầy."
Thầy giáo Hàn Thanh Ngạn nào đó cảm thấy bị học trò của mình ghét bỏ: "…"
Thằng nhãi, mi sao lại công nhiên biểu hiện sự căm ghét đối với bài học thế hả, mi thật sự không sợ ông cho mi đeo giầy nhỏ* à?
*Nguyên văn: – gây khó khăn.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ như vậy, nghiêm mặt nói với cu cậu đang hi vọng được cho nghỉ sớm: "Em cũng vội về rút quần áo à?"
Lũ nhóc xung quanh cười cười lắc lắc đầu, rụt cổ ngoan ngoãn cúi đầu làm bài.
Hàn Thanh Ngạn nhìn chúng nó làm bài mấy phút, đoạn lôi điện thoại ra nhắn tin cho Tề Sơ Phàm một tin. Nội dung có vài chữ: Trời mưa rồi, nam thần em nhớ rút quần áo đó.
Tin nhắn gửi được mấy giây, Hàn Thanh Ngạn còn chưa kịp đóng app thì đã cảm thấy nó rung rung.
Tề đại thần vẫn là một bạn trai tốt nhắn tin lại cực nhanh như trước. Đương nhiên, chuyện Hàn Thanh Ngạn cảm thấy cái tác phong này của cậu ấy chính là do thú vui duy nhất cậu ấy chính là ôm di động những lúc rảnh rỗi linh tinh thì lúc này có thể xem nhẹ không đề cập tới.
Ít nhất Hàn Thanh Ngạn chưa từng nói ra nên Tề Sơ Phàm vẫn còn tưởng thầy giáo nhỏ nhất định cho rằng hành động này là do cậu cực kỳ để ý anh ấy.
Vô nghĩa khỏi nói.
Ngón tay Hàn Thanh Ngạn vẽ hoa trên màn hình, sau khi mở ra thì thấy được tin nhắn của Tề đại thần, xem xong thì cảm thấy cả người xấu hổ ơi là xấu hổ. Tề Sơ Phàm Tề đại thần trả lời như vầy: Quần áo em rút hết rồi, trời mưa ghê lắm, anh có mang ô không đấy?
Phía trước cũng từng nói qua, kỹ năng não bổ của Hàn não tàn đến cả nam thần của anh cũng bị dọa sợ. Cho nên trong nháy mắt khi nhìn thấy tin nhắn này, trong đầu Hàn Thanh Ngạn lập tức tự động bổ túc một chuyện cũ vô cùng cẩu huyết. Ngay cả hình ảnh cuối cùng dừng lại ở cảnh anh và Tề Sơ Phàm đứng dưới một lán ô ôm ôm hôn hôn cũng tưởng tượng qua.
Nếu như cho cố sự này một cái tên, hẳn sẽ là: Nam thần đội mưa đi tàu điện ngầm, chỉ cầu mang được ô cho người yêu.
Đề mục này thật sự không có vần điệu, bất quá ý tứ thì có thể hiểu.
Hàn Thanh Ngạn nghĩ vậy là cười ngây cười ngô một hồi, rồi mới chợt nhớ ra là mình mải nghĩ mà quên mất không đáp lại Tề Sơ Phàm rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!