Tề Sơ Phàm đứng nhìn thầy giáo nhỏ trở về kí túc xá rồi quay người đi về phía kí túc xá của mình.
Trước đó thầy giáo nhỏ có nhắc đến chuyện hố mới, cậu sớm đã có chuẩn bị, chính xác hơn hẳn là bắt đầu từ ngày Hàn Thanh Ngạn bỏ lỡ buổi thử âm, cậu đã chuẩn bị viết một câu chuyện mới vì anh ấy.
Chỉ vì một mình anh ấy, nói chính xác hơn, CV truyện này sau này cũng chỉ có thể là anh ấy làm.
Tề đại thần nghĩ xong xuôi thì ôm ảo tưởng tốt đẹp trở về ký túc xá.
Ly Tinh và Trương Thành Hạo ngồi đối diện giường của Tề Sơ Phàm. Thấy cậu ta trở lại thì tặng cho cậu cái nháy mắt, cười cười hỏi: "Nhìn Tề đại gia cười thế này thì hôm nay thổ lộ thành công rồi phỏng?"
Tề Sơ Phàm lau sơ qua cái mặt, thu liễm lại nụ cười nhộn nhạo như thể muốn bay lên trời rồi nói: "Tạch rồi, cơ mà tớ tin là thầy giáo nhỏ sẽ đồng ý thôi, sẽ HE thôi."
"Chúc may mắn."
Tề Sơ Phàm là dạng người khi chưa đạt được thành công thì sẽ bảo trì niềm tin cũng như phong độ của mình, hai người họ hiểu nên chỉ tận trách chúc phúc một câu rồi quay lại chơi trò chơi.
"Đợi đã nào." Biết rõ cái tình nhỏ nhen của hai thằng bạn nên khi Tề đại thần thấy Trương Thành Hạo cầm cái tai nghe đang tròng quanh cổ chuẩn bị đeo lên tai thì hiểu bọn họ sắp sửa tiến vào trạng thái "không được phép quấy rầy" khi chơi trò chơi. Nên cậu mới vội vàng mở miệng ngăn lại.
Trương Thành Hạo thấy cậu có chuyện thì bèn bỏ tai nghe đang trong quanh cổ xuống, nhìn Tề Sơ Phàm hỏi: "Tề đại thần, cậu lại có chuyện gì à?"
Lý Tinh cũng buông trò chơi trong tay xuống, chờ Tề Sơ Phàm tiếp tục.
"Cũng không có gì cả." Tề Sơ Phàm nhức đầu, sắp xếp lại từ ngữ trong lòng, kết quả phát hiện ra hai thằng bạn đều dùng biểu tình "Không có việc gì thì cậu kêu cái chít chít, quấy rầy người khác chơi trò chơi sẽ bị chết cháy" nhìn mình thì lại vội vàng thanh minh: "Nhưng chuyện này đối với tớ thì rất quan trọng."
"Cậu cứ khác người như thế hèn gì thầy giáo nhỏ cảm thấy cậu là nương pháo*." Trương Thành Hạo chậc chậc hai tiếng, mở miệng trào phúng.
*Nương pháo: – chỉ dạng đàn ông có vẻ ngoài, tính cách, suy nghĩ, hành động giống phụ nữ
Tề Sơ Phàm cố gắng khắc chế xúc động muốn bịp mồm cậu ta lại, khiêm tốn thỉnh giáo: "Hôm nay tớ đã thổ lộ với thầy giáo nhỏ."
Những lời này vừa ra khỏi miệng, hai cái tên đang tổ đội làm nhiệm vụ tranh thủ cười chê bạn mình đồng thời sáng rực mắt lên, bọn họ họ hoàn toàn quên mất chuyện Tề Sơ Phàm từ lúc vừa vào cửa đã nói hôm nay thất bại. Bốn con mắt chói lọi ý tứ "Có chuyện gì buồn thì nói cho anh nghe, anh sẽ khiến chú vui vẻ lên" khiến cho Tề đại thần cảm thấy không khéo mắt mình mù mất.
Trong nháy mắt này, Tề đại thần có chút do dự. Cậu phát hiện hình như mình không nên nói những chuyện rối rắm của mình cho đám bạn cùng phòng thì phải.
Chẳng qua là cậu nghĩ chứ không phải là hai tên Trương Thành Hạo Lý Tinh nghĩ. Nếu Tề Sơ Phàm không hé răng thì hai người sẽ dùng ngữ khí vô cùng hứng thú thúc giúc cậu mau nói nhanh lên, có chuyện gì cũng phải nói ra cho họ nghe hết.
Tề Sơ Phàm tự hỏi một chút, cuối cùng quyết định vẫn nên đại nhân đại lượng. Cậu kể: "Hôm nay thầy giáo nhỏ có nói, tớ muốn theo đuổi anh ấy kiểu gì cũng được nhưng đừng giống như theo đuổi con gái, vậy phương pháp theo đuổi con trai là thế nào?"
Nghe thấy câu này hai đứa kia đều câm miệng, Lý Tinh suy nghĩ trong chốc lát rồi chậm chạp nói với Tề Sơ Phàm rằng: "Tớ là thẳng, vô cùng thẳng, chưa từng theo đuổi con trai cũng chưa từng bị con trai theo đuổi. Thật sự lực bất tòng tâm."
Trương Thành Hạo gật gật đầu, rất phối hợp nói: "Tớ cũng thẳng vậy á." Cậu ta dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Nhưng tớ cảm thấy thật ra phương pháp theo đuổi con trai hay con gái thì cũng giống nhau cả thôi, chỉ cần cậu khiến cho người ta cảm nhận được tình yêu cháy bỏng của cậu thì người ta sẽ tự nhiên tiếp thụ cậu thôi."
Tề Sơ Phàm nghe cậu ta nói vậy, đột nhiên lại thấy rất đáng tin.
Nào ai ngờ Trương Thành Hạo nói xong câu đó thì lại đế thêm câu nữa: "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết của tất cả là bộ dáng của cậu phải phù hợp với khẩu vị của người ta nữa. Bằng không dẫu cho cậu có bao nhiêu si tình thì tin tớ đi, chẳng ra đâu vào đâu đâu, con người bình thường đều mê mệt Rick còn gì."
Tề Sơ Phàm sờ sờ mặt mình, thật lòng hỏi lại: "Bộ dạng tớ cũng không tính là khó nhìn nhỉ?"
"Đấy không phải là thứ người khác bình bầu được." Trương Thành Hạo lắc đầu, dùng ngữ khí "Nhãi con không hiểu thì để anh đây dạy mày" nói: "Ngộ nhỡ thẩm mỹ của thầy giáo nhỏ của cậu dị dạng thì sao?"
Tề Sơ Phàm bị cái cậu ngập tràn ác ý của cậu ta dạo sợ. Cậu thật sự tự tìm tòi một hồi rồi mới phát hiện ra hình như mình chưa từng bàn luận đến vấn đề thẩm mỹ với thầy giáo nhỏ bao giờ.
Cơ mà chỉ trong nháy mắt Tề đại thần lại khôi phục trạng thái bình tĩnh. Cậu nói: "Không sao đâu, thẩm mỹ của thầy giáo nhỏ rất bình thường."
"Hở? Sao cậu biết?" Hai người đối diện thấy Tề Sơ Phàm ra vẻ trầm tư thì bắt đầu chọc ghẹo.
"Bởi thầy giáo nhỏ đã nói, người anh ấy yêu nhất cả đời này phỏng chừng chỉ có Tri Nguyên Kỳ Phồn, vĩnh viễn không thay đổi." Tề Sơ Phàm nói xong thì trên mặt nở một nụ cười chỉ có thể dùng hai chữ "đắc ý" để hình dung.
"Oh." Lý Tinh ý vị thâm trường lên tiếng, sau đó nói: "Thế thì Tề đại thần cậu trực tiếp nói cho anh ta biết ID đi, không phải đến lúc đó thầy giáo nhỏ của cậu sẽ quỳ liếm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!