Chương 22: (Vô Đề)

Hai người trò chuyện một hồi thì đồ ăn đã được đặt lên bàn.

Hàn Thanh Ngạn giống như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra nhìn Tề Sơ Phàm đối diện không ngừng chốc chốc lại uống nước thanh thanh cổ họng, tự cúi đầu bắt đầu ăn.

Tề đại thần khụ một tiếng cảm thấy cổ họng cũng thoải mái rồi, nhìn thầy giáo nhỏ của cậu ăn đến sung sung sướng sướng thì cũng chẳng nói gì hơn. Hai người cúi đầu im lặng ăn cơm, Tề Sơ Phàm cũng muốn duỗi đũa ra gắp cho thầy giáo nhỏ mấy miếng nhưng cậu lại bi kịch phát hiện với kỹ năng dùng đũa cao siêu, thầy giáo nhỏ căn bản không cần đến cậu.

Trong lúc ăn, hai người trên cơ bản đều không nói gì. Khác hẳn với không khí hai người vừa ăn vừa đùa mà Tề Sơ Phàm đã tưởng tượng, tốc độ ăn gió cuốn mây tan của thầy giáo nhỏ căn bản khiến cậu không biết mở lời ra lúc nào cho phải.

Hơn mười phút sau, Hàn Thanh Ngạn đã cầm khăn tay lên bắt đầu lau miệng.

Tề Sơ Phàm cảm thấy mình đáng lí ra không nên đề xuất hai người ra ngoài ăn cơm thế này, hoàn toàn là tự ngược, nuôi không nổi tí cảm tình nào!

Hàn Thanh Ngạn lau miệng xong thì tự rót cho mình một chén nước, nhìn sang phía Tề Sơ Phàm mới phát hiện bên chén của cậu ta cũng trống trơn nên tiện tay rót đầy cho cả cậu.

Tốc độ ăn uống của đàn em rất chậm, anh thật sự nghi ngờ ấn theo tốc độ ăn này mà sang đến năm ba thì không biết giờ nghỉ trưa cậu ta có ăn nổi một bữa no hay không?

Hàn Thanh Ngạn nghĩ thế thì nghiêng đầu đánh giá cao thấp Tề Sơ Phàm trong chốc lát, bắt đầu thấy đồng tình với cậu ta.

Dù cảm thấy ánh mắt này của thầy giáo nhỏ có chút không thích hợp, nhưng làm một người chưa bao giờ lãng phí lương thực, Tề Sơ Phàm vẫn bảo trì tác phong nhất quán, lơ ánh mắt quỷ dị của thầy giáo nhỏ rồi nhanh chóng ăn xong phần ăn của mình.

Chờ đến khi Tề Sơ Phàm ăn uống xong xuôi, lại uống thêm một chén nước mới quay sang nói với Hàn Thanh Ngạn: "Em no rồi, giờ đi dạo hay là về?"

Hàn Thanh Ngạn ngẩng đầu nhìn qua sắc trời, hỏi Tề Sơ Phàm: "Cậu còn muốn đi đâu nữa à?"

"Nếu như là cùng anh thì đi đâu em cũng muốn đi!" Tề Sơ Phàm nắm chắc bảng giờ giấc trong tay, sau đó lại cảm thấy mình có nên biểu hiện một chút si hán hay không, nên mới bổ sung thêm rằng: "Đương nhiên nếu anh không muốn đi thì cũng đành thôi vậy."

Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ rồi nói: "Cậu đúng là khác người."

Tề đại thần Tề Sơ Phàm lại bị thầy giáo nhỏ vô tình trào phúng: ".."

Cuối cùng họ vẫn quyết định trực tiếp về trường luôn, dù sao ký túc xá đóng cửa sớm lắm, nếu còn đi chơi nữa đến lúc về sẽ bị giám thị rầy la.

Hai người sóng vai đi trên đường, Hàn Thanh Ngạn nói: "Cậu đừng có dùng cái cách theo đuổi con gái để dùng với tôi, hình như không thích hợp đâu. Thật ra tôi cũng thích cậu, nhưng chỉ là đơn thuần thích trên phương diện làm bạn bè thôi."

"Vậy anh nói xem em phải theo đuổi anh kiểu gì thì anh mới thích em?" Tề đại thần cũng không giận, trái lại mở miệng nói.

"Tôi cũng không biết, nhưng thấy kỳ quái quá." Hàn Thanh Ngạn nói: "Tôi hoàn toàn không nghĩ người đầu tiên thổ lộ với mình lại là một cậu trai."

Tề Sơ Phàm: "Anh tin nhất kiến chung tình hay lâu ngày sinh tình."

"Lâu ngày sinh tình đi." Hàn Thanh Ngạn nói, nghĩ nghĩ rồi mới bổ sung: "Thật ra mà nói, tôi cảm thấy nói không chừng tôi chưa từng gặp ai khiến tôi nhất kiến chung tình cả."

Tề Sơ Phàm nở nụ cười, cậu lắc lắc đầu nói: "Nhất kiến chung tình không phải yêu, mà là thích. Em chỉ muốn khiến anh chậm rãi có thói quen làm bạn với em, nói không chừng sau đó anh sẽ yêu em thì sao."

Hàn Thanh Ngạn vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại chẳng biết phản bác như thế nào, nghĩ một hồi rồi quyết định không nói nữa, mặc kệ đàn em muốn nói thế nào thì nói, thuận theo tự nhiên mới tốt.

Tề Sơ Phàm không nghĩ tới thầy giáo nhỏ đột nhiên lại không nói tiếp, đợi nửa ngày quay đầu lại rồi mới thấy nom dáng vẻ thì có vẻ anh ấy đang nghĩ liên miên chuyện gì đó, thật giống như thể cuộc trò chuyện vừa nãy chẳng có gì quan trọng, làm cho Tề đại thần có chút thất bại.

"Nghĩ gì thế?" Tề Sơ Phàm thuận miệng hỏi, tuy rằng cảm thấy hơn phân nửa là sẽ chẳng nhận được câu trả lời đâu.

Thật không ngờ cậu vừa hỏi xong thầy giáo nhỏ chỉ  sửng sốt một chút rồi nói: "Nghĩ xem hố mới của nam thần muốn viết gì, đã qua hơn tuần rồi mà vẫn không có tin tức gì cả."

Lại là Tri Nguyên Kỳ Phồn! Tiên sư nó lại là Tri Nguyên Kỳ Phồn!

Tề Sơ Phàm quả thực muốn giận dữ gào lên cho Hàn Thanh Ngạn nghe "Ông đây chính là Tri Nguyên Kỳ Phồn! Tiên sư anh yêu ảnh bao nhiêu thì phải yêu em bấy nhiêu!"

Cơ mà Tề đại thần hãy cứ nhịn xuống. Tuy rằng với tình hình hiện nay để lộ thân phận sẽ giúp ích cho việc theo đuổi của mình, nhưng Tề đại thần vẫn cứ cảm thấy nếu vậy thì tình cảm thầy giáo nhỏ dành cho cậu căn bản sẽ không phải chân ái.

Tề Sơ Phàm trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng hỏi: "Hàn Thanh Ngạn, anh thích kịch truyền thanh sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!