*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Thanh Ngạn sau khi giao tiền ra thì đi đến trước giá đồ chơi, cúi đầu nhắm một mắt lại, một mắt thì đặt trước kính nhắm nhìn về phía những quả bóng bay xanh xanh đỏ đỏ trước mặt.
Tề Sơ Phàm còn tưởng rằng thầy giáo nhỏ chỉ nói chơi thôi, phỏng chừng bắn cũng chẳng trúng mấy quả. Phát đầu tiên có thể là trùng hợp, phát thứ hai có thể là do may mắn, nhưng sau mười tiếng "Bụp, bụp, bụp" vang lên, Tề đại thần cảm thấy mình bị dọa sợ vãi đái ra rồi.
Sau khi bắn mười phát nổ cả mười quả, Hàn Thanh Ngạn buông súng xuống, nói với ông chủ: "Quà đâu?"
Ông chủ lập tức lắc đầu nói: "Đã bảo là bách phát bách trúng mới có quà."
Hàn Thanh Ngạn hơi hơi nhíu mày một cái, nhìn lướt qua xác mười quả bóng trên bàn rồi hỏi: "Chẳng lẽ như vậy không xem là bách phát bách trúng sao?"
Ông chủ ra vẻ gian thường cười cười, ông dựng thẳng một ngón tay lên, lắc đi lắc lại trước mặt anh: "Bách phát bách trúng mới được, cậu bắn có mười phát."
Hàn Thanh Ngạn: "…"
Anh thật sự muốn tiến lên hung hăng túm tóc vả cho ông ta một cái, mợ nó bắn 100 phát tức là mất 100 đồng tiền, 100 đồng là có thể ra cửa hàng mua đủ loại gấu lớn nhỏ rồi a?
Nhưng đây là con gấu đàn em muốn, nếu bây giờ mình chỉ vì không muốn tốn tiền mà từ bỏ thì có phải rất mất thể diện không?
Hàn Thanh Ngạn nghĩ thế thì cảm thấy cũng chẳng quan trọng lắm, đàn em là người tốt, còn thích mình nhưng người ta cũng là đàn ông mà, không nhất thiết phải chiều chuộng cậu ta nhõng nhẽo.
Cơ mà nói đến đây anh lại nhớ đến cái người vừa thổ lộ với mình dù đã chứng minh được rằng bản thân cậu ta không bị điên nhưng giờ xem ra lại là một ngụy nương* thích đồ chơi lông xù, nghĩ thế nào anh cũng thấy khổ sở.
*Ngụy nương: Đàn ông giả gái.
Không thể giống một nam thần cả người soái khí oai hùng đến thổ lộ với mình sao?
Được rồi tuy rằng hình ảnh nam thần trong lòng anh vẫn là một người không có mặt bận tây trang thẳng thớm nhưng điều này không ảnh hưởng đến tình yêu cháy bỏng anh dành cho nam thần đâu.
Mỗi lần nghĩ đến nam thần mà mình yêu sống yêu chết, anh đều thấy tinh thần mình phấn chấn hẳn lên.
Hàn Thanh Ngạn ngẫm đi ngẫm lại thì cảm thấy vừa lòng.
Nhưng anh lại chẳng biết, dưới góc nhìn của ông chủ và Tề Sơ Phàm, nhất là sau khi ông chủ báo giá xong, anh dùng khuôn mặt than không một cảm xúc nhìn chằm chằm vào ông ta, thật giống như kiểu nếu ông ta không đưa con gấu cho anh thì anh sẽ nhào đến giết người.
Chủ quán đương tuổi trung niên nhìn Hàn Thanh Ngạn bày ra cái vẻ như vậy thì cũng thấy hơi sợ. Ông ngẩng đầu lên nói: "Cậu cậu cậu…Khụ, cậu muốn làm gì? Tôi la lên đấy!"
Ông ta vừa nói xong thì vị fan cuồng nào đó đang chìm vào dòng xoáy YY nam thần vô hạn cũng hồi thần.
Hàn Thanh Ngạn cũng ý thức được mình thất thần như vậy cũng không phải, xem bộ dạng lão ta thì có vẻ đã bị mình dọa sợ rồi? Lá gan nhỏ như thế mà vẫn dám làm cái nghề lừa đảo thất đức này!
Sau khi biểu đạt một chút phẫn uất và xem thường hành vi của ông chủ, Hàn Thanh Ngạn quay đầu nói với Tề Sơ Phàm đang đứng kề phía sau thấp thỏm chuẩn bị lao lên giữ chặt thầy giáo nhỏ phát rồ bất cứ lúc nào: "Dùng một trăm đồng tiền mua một con gấu thì phí lắm, cậu thích thì đến cửa hàng mua đi."
Tề Sơ Phàm nghe thấy anh nói vậy thì mặt đen như đít nồi. Hôm nay thầy giáo nhỏ rốt cuộc bị sao thế, vì sao tự dưng lại làm mấy chuyện kỳ quái đến vậy? Nhưng loại chuyện này nhất định phải giải thích rõ ràng, mình rõ ràng là thuần gia môn* chứ không phải một tên nương pháo**, bị xem là nương pháo thì sau này ân ái kiểu gì trời?
*Thuần gia môn: – từ chỉ dạng đàn ông có khí chất nam tử hán đầy người
**Nương pháo: – chỉ dạng đàn ông có vẻ ngoài, tính cách, suy nghĩ, hành động giống phụ nữ
Cơ mà thấy giáo nhỏ cậu yêu muốn chết cứ chăm chăm nghĩ cậu như thế thì bảo cậu phải làm sao?
Bất quá đây cũng chỉ là tiểu tiết thôi, ngọn núi chắn ngang thực sự chính là, khi cậu phát hiện thầy giáo nhỏ nghĩ tinh tinh về cậu trong lòng, cậu trái lại thấy không quan trọng mấy.
Nghĩ thế nên Tề Sơ Phàm đành phải đanh mặt nói với Hàn Thanh Ngạn rằng: "Thật ra em không thích mấy món đồ chơi nhiều lông đâu."
Hàn Thanh Ngạn hơi hoài nghi nhìn chằm chằm Tề Sơ Phàm, đoạn nói thêm: "Cậu muốn chơi trò này à?"
Tề Sơ Phàm lập tức lắc đầu nói: "Không muốn, em đói rồi nên đi ăn đi anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!