Buổi chiều thứ ba là Tần Nhạc xuất hiện, thạch cao một chân đã được dỡ xuống, còn một chân khác vẫn còn bọc kín một tầng. Cánh tay đại khái không có vấn đề gì, cho nên mấy chuyện chống nạn đi đường linh tinh anh ta đã có thể tự mình làm được.
Đây là một tin vui cho quần chúng nhân dân, nhất là đối với Hàn Thanh Ngạn. Cuối cùng cũng không phải ngày nào cũng chạy đi chạy lại chăm sóc bạn học mệt muốn chết rồi.
Báo cảnh sát trước đó cũng chẳng đem lại tin tức gì, kẻ đầu sỏ đánh Tần Nhạc đến mức phải vào viện cũng không tìm ra. Tần Nhạc tự nhận là chẳng tốt đẹp gì, duy chỉ có một chuyện là anh thấy tâm tắc——
Ngày anh bị đánh trên cơ bản xem như đã chia tay với em gái lăn giường, nhưng bằng bộ dạng hiện tại của anh ta, xem chừng cũng chả có hy vọng gì để tìm các em gái khác. Ít nhất là trước khi tứ chi anh ta toàn kiện thì anh ta chỉ có thể làm bạn với cánh tay phải.
Hàn Thanh Ngạn nghe thế thì tỏ vẻ vô cùng vui sướng, đồng thời chúc phúc cho Tần Nhạc có thể hồi về nguyên dạng.
Tri Nguyên Kỳ Phồn gián đoạn cũng chẳng bao lâu, đầu tuần này bắt đầu khôi phục vạn chữ mỗi ngày.
Do đầu tuần Hàn Thanh Ngạn có tiết, sau khi học xong lại phải chạy đi chăm sóc bệnh nhân nên cả người mệt mỏi vô cùng, thế nên đây là lần đầu tiên anh không đọc chương mới của nam thần ngay khi anh ấy vừa mới đăng.
Chờ đến khi anh xem lại, phía dưới《 Đường về》đã xuất hiện ba chữ "Đã hoàn thành" đo đỏ.
Hàn Thanh Ngạn nhanh chóng mở những chương trước ra xem, bắt đầu lần mò đọc từng chữ từng chữ giống như trước.
Mất mấy ngày nam chính cuối cùng cũng tìm ra thông đạo dẫn đến thế giới bên ngoài, nhưng sau khi anh ra ngoài mới phát hiện ra bên ngoài có một luồng ánh sáng rất chói mắt. Chờ đến khi ánh sáng phai dần đi, anh mở mắt ra một lần nữa mới nhìn thấy cái miếu đổ nát quen thuộc nọ.
Cậu bạn Quỷ Hồn lại xuất hiện một lần nữa, nói cho nam chính biết rằng anh thật ra đang đứng trên con đường dẫn đến thế giới bên kia, chỉ có linh hồn mới đến đây.
Thế giới bên kia cũng không khác dương thế là bao, chỉ là không nhìn rõ bộ dạng của con người. Cho nên diện mạo của mọi người nam chính thật lòng chẳng đoán được là bao.
Nam chính hỏi cậu ta tại sao lại có đến hai người, một là linh hồn một vẫn có hình thái. Bạn anh không trả lời, chỉ đột nhiên tiến lên ôm lấy nam chính.
Ghé vào lỗ tai anh mà nói rằng: "Bởi vì tôi đang đợi cậu trở về".
Một chương này cứ kết thúc như vậy đó, những lời này của nhân vật bạn nam chính rất khó hiểu, Hàn Thanh Ngạn càng nghĩ càng thấy mờ mịt, anh khẩn cấp click mở chương cuối cùng của 《 Đường về》ra.
Lại đọc từng chữ từng chữ một, đọc đi đọc lại.
Đọc đi đọc lại ba lần, Hàn Thanh Ngạn chỉ cảm thấy trái tim nhỏ bé yếu ớt của mình đang bị một đám thảo nê mã* chạy như điên đến chà đạp. Tất cả ngôn ngữ anh có giờ khắc này đều trở nên vô dụng, chỉ còn hai chữ "Mẹ nó" đẫm máu du đãng trong lòng.
*Thảo nê mã: – Một từ dân mạng hay TQ hay dùng để thay thế cho chữ (Đ** mẹ mày)
Nam thần chính là nam thần, vĩnh viễn anh ấy không nói dối. Nói cho mi lạn vĩ* là có lạn vĩ, mi hoàn toàn không nên mong chờ gì nhiều.
*lạn vĩ: – đầu voi đuôi chuột, kết thúc cho có/ qua loa.
Nam chính bị linh hồn của bạn o bế nửa ngày rồi anh đột nhiên phát hiện linh hồn nọ có độ ấm. Giãy khỏi lòng bạn anh, đoạn anh phát hiện ra mình đang đứng giữa một căn phòng có bốn vách tường trắng bệch, giường và tủ cũng đều trắng toát. Mà cậu bạn "Quỷ Hồn" đang đứng trước mặt anh nhìn anh.
Anh cúi đầu, phát hiện cậu bạn "Quỷ Hồn" kia thế nhưng lại có bóng.
"Cậu…" Nhân vật chính mở miệng, lại không biết nói sao cho phải, giống như thiên ngôn vạn ngữ đều ứ ở trong cổ họng không cách nào đi ra được.
Người bạn chỉ nhìn nhân vật chính cười cười, cuối cùng vỗ đầu anh một cái, chỉ chiếc giường có sàng đan gối đệm trắng nhợt kia ý bảo anh nằm xuống.
Nhân vật chính không biết vì sao, chỉ cảm thấy cậu ta nói đúng, bèn nghe lời nằm lên chiếc giường nọ.
Anh nằm cái đã mơ một giấc mộng, trong mộng anh là một tiểu thuyết gia, đồng thời cũng là đồng tính luyến ái. Người anh thích là phát tiểu* của anh, khi anh cuối cùng cũng có dũng khí bày tỏ với người ta, phát tiểu lại xuất ngoại mất.
*Phát tiểu: – tiếng Bắc kinh chỉ bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn
Do vậy, anh bắt đầu điên cuồng sáng tác văn, vào giây phút đặt bút viết chương cuối cùng anh đã không còn phân rõ rốt cuộc mình là nhân vật chính trong cố sự kia hay là tiểu thuyết gia đang thầm mến phát tiểu của chính mình.
Nhân vật chính trong cố sự sau khi chết thì trở về trấn nhỏ của mình, nơi đó đã từng mắng anh ta là đồng tính luyến ái biến thái ghê tởm đầu độc dân trong trấn, chỉ có phát tiểu luôn luôn đứng trong ngôi miếu đổ nát nơi sườn núi đợi anh đến. Mà sự thật, sau khi hay tin tiểu thuyết gia phát điên, phát tiểu bèn chạy từ nước ngoài về, canh giữ bên người chờ thần trí anh trở về.
Cho nên thật ra anh là vị tiểu thuyết gia điên nọ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!