Chương 15: (Vô Đề)

Hàn Thanh Ngạn trả lời xong thì lại kiểm tra lại mục lục của nam thần một lần nữa, vẫn không có chương mới. Anh đành buông di động xuống tính toán nửa giờ sau sẽ kiểm tra lại lần nữa.

Lúc này anh cuối cùng mới nhớ tới cậu đàn em có cùng sở thích là nam thần với mình, vừa quay đầu đã thấy được cảnh Tề Sơ Phàm hai tay chống đầu nghiêng mặt nhìn về phía cái TV nhỏ đặt trên tủ đầu giường.

Ánh đèn nhu hòa chiếu hắt lên gương mặt cậu ấy, không có tiểu thuyết nào từng miêu tả cảm giác trong nháy mắt đã cảm thấy bộ dạng của người ta đẹp trai đến độ không thể kiềm chế thế này, anh chỉ cảm thấy, học đệ thật sự rất đẹp trai.

Hàn Thanh Ngạn không mở miệng nói gì mà chỉ dùng ánh mắt trợn trắng lộ liễu nhìn chằm chằm góc mặt nghiêng của Tề Sơ Phàm.

Cũng chẳng phải là do Hàn Thanh Ngạn không biết xấu hổ, chỉ là từ khi anh phát hiện tính hướng của mình không thích hợp thì trên căn bản không dám ngắm nhìn gương mặt của các cậu nam sinh đẹp trai nữa, muốn lắm cũng chỉ dám liếc mắt nhìn một cái rồi vội quay đầu, như thể là đó là việc gì xấu xa lắm.

Cho nên lúc này có cơ hội quang minh chính đại ngắm trai đẹp thì tội gì anh lại không tận dụng, Hàn Thanh Ngạn càng ngắm càng ngây người.

Tề Sơ Phàm vốn đang không toàn tâm toàn ý xem TV, kết quả chỉ nhìn TV một lát rồi bỗng dưng cảm thấy hình như có người đang dõi mắt nhìn mình.

Bên cạnh chỉ có Hàn Thanh Ngạn.

Cho nên thầy giáo nhỏ đang nhìn lén tui à?

Tề Sơ Phàm cảm thấy cả người đều nhộn nhạo, hắn dùng sức liếc tròng mắt về phía Hàn Thanh Ngạn, liếc đến độ tròng mắt có hơi bức bối rồi mới nhìn được đại khái bóng dáng của anh.

Hàn Thanh Ngạn đang nhìn về phía cậu, nhưng ánh mắt có phải đang nhìn cậu hay không thì cậu lại không nhìn rõ.

Nhất định là đang nhìn mình! Tề đại thần kiên định nói trong lòng.

Hiện giờ chỉ cần cậu lơ đãng quay đầu một cái là có thể vừa vặn đối diện với đôi mắt của thầy giáo nhỏ, thầy giáo nhỏ sẽ đỏ mặt, sau đó chậm rãi giấu đầu vào chăn chỉ để lại cặp mắt đáng thương như thể động vật cầu bao dưỡng nhìn mình.

Tề đại thần nghĩ vậy, độ cong nơi khóe miệng càng cao lên. Bả vai nhịn không được bắt đầu rung rung, cậu cảm thấy hay là mình cứ cười đi, chứ cứ để vậy có khi chảy nước miếng mất.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến người nhìn là thầy giáo nhỏ lại lại cảm thấy không có khả năng, a không đúng, chắc chắn là đang nhìn mình mà, cậu sắp nhịn không nổi xúc động muốn cười ra thành tiếng rồi.

Tề đại thần cười hệt như một thằng ngốc, nhưng đồng thời cậu cũng phát hiện một chuyện đau lòng khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận là —— cậu hoàn toàn không dám quay đầu đối diện với thầy giáo nhỏ.

Ngộ nhỡ thầy giáo nhỏ chỉ nhìn về hướng này chứ không phải nhìn cậu thì chắc chắn sẽ thấy lúng túng lắm? Hơn nữa nghĩ thế nào cũng cảm thấy đây mới là sự thật. Hiện giờ thầy giáo nhỏ không có cảm giác gì với mình, hơn nữa vẫn không thể xác định anh ấy là gay hay là hủ nam, sao có khả năng lại đi nhìn ngắm mình chằm chằm như thế.

Cho nên tốt nhất là đừng quay đầu lại, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.

Tề Sơ Phàm nghĩ thế thì yên tâm lớn mật cười hi hi. Dù sao thầy giáo nhỏ cũng chẳng nhìn mình, dù cậu có cười anh ấy cũng chẳng phát hiện ra đâu, cậu vạn vạn không ngờ tới, lúc này chỉ cần cậu quay đầu một cái là có thể bắt được cảnh thầy giáo nhỏ quang minh chính đại ngắm mình.

Cơ mà do cậu chẳng quay đầu lại, Hàn Thanh Ngạn đang rình coi mới có thể chứng kiến toàn bộ quá trình đàn em của anh đang im lặng nghiêm túc rồi bắt đầu cười đến độ cả người co quắp như dở hơi.

Bỏ mẹ rồi học đệ bị làm sao vậy.

Cảm giác thưởng thức mĩ nam mới nãy hoàn toàn bay đi mất, hiện giờ trong lòng Hàn Thanh Ngạn chỉ còn hai chữ "Mẹ nó" to tổ bố màu đỏ rực.

Đàn em không phải phát tác bệnh thần kinh đó chứ? Sao tự dưng lại co quắp đến độ khiến anh lo lắng không biết cậu ta có lăn đùng ra chết ngay lập tức không.

Xong rồi anh cũng không biết chữa bệnh thần kinh kiểu gì, nếu đàn em mà chết ở đây thì chẳng phải sẽ quy trách nhiệm về anh sao?

Ôi chao không đúng, đây là bệnh viện, có thể gọi bác sĩ!

Trước khi Hàn Thanh Ngạn ấn chuông đầu giường thì đầu óc anh mới từ bên ngoài không gian trở về được một chút, liệu có nên xác định đàn em có phải phát tác bệnh thần kinh trước khi gọi bác sĩ không nhỉ?

Đây là vấn đề.

Vì thế Hàn Thanh Ngạn cảm thấy mình vẫn nên xác định xem đàn em đáng yêu của mình rốt cuộc là bị là sao đã.

Anh đằng hắng cổ họng rồi mở miệng nhẹ giọng nói: "Tề Sơ Phàm?"

"Chuyện gì thế?" Tề đại thần còn đang chìm ngập play YY cảnh thầy giáo nhỏ và mình trong bệnh viện, cuối cùng lại bị tiếng gọi của thầy giáo nhỏ làm cho kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!