Chương 11: (Vô Đề)

Không đến kịp buổi thử âm kịch truyền thanh, Hàn Thanh Ngạn tuy rằng rất tiếc, nhưng mỗi ngày vẫn đúng hạn tỉ mỉ chăm sóc Tần Nhạc.

Tần Nhạc vốn nghĩ tên bạn sẽ giận anh vì chuyện này, không nghĩ tới hóa ra là mình đã xem nhẹ lòng độ lượng của cậu ta. Lúc hai người nói đến cái chuyện này, Hàn Thanh Ngạn nhiều nhất chỉ tỏ vẻ mất mát một chút trên cái mặt than của cậu ta, sau đó nói, sinh tử có mệnh phú quý ở trời, là thần linh không cho cậu ta tham gia kịch truyền thanh.

Ngày ngày vẫn trôi như cũ, Hàn Thanh Ngạn vẫn cứ cuồng nhiệt yêu thương cái tủ lạnh cao cấp của anh, thỉnh thoảng lại chuyện trò với cậu bạn tiểu manh nọ.

Cốt truyện của 《 Quy Đồ 》 chuyển từ nhẹ nhàng sang phức tạp, nam chính sau khi phát hiện khuôn mặt kì dị của bạn mình thì tối hôm sau lại đi đến nơi hẹn là cái miếu đổ nát đó, nhưng hôm nay, ở đó không hề có một bóng người. 

Cái cảm giác quỷ dị cổ quái bao trùm cái trấn nhỏ này vẫn chưa hết.

Nam chính nghĩ nghĩ, cuối cùng anh ta quyết định nhấc chân lên chạy, cuối cùng anh mới phát hiện ra, dẫu anh có chạy hướng nào, chạy nhanh thế nào cũng không tới được trấn bên.

Đây chắc chắn là quỷ đánh tường* bình thường, nhưng nam chính lại phát hiện ra rằng, không riêng gì trấn bên, mà thậm chí anh đã đi không rõ đã bao lâu rồi mà bình minh vẫn chưa mọc.

*Quỷ đánh tường: Qủy che mắt người dẫn đến hiện tượng đi lạc

Cuối cùng, anh kiệt sức ngồi tựa vào bức tường thiếp đi, hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường trong nhà mình. Dựa theo "người thân" với vẻ mặt kì dị của anh thì đêm qua căn bản anh không hề ra khỏi nhà.

Ngay hôm đó nhân lúc trời vẫn sáng anh đi ra giữa sườn núi một chuyến, cuối cùng phát hiện ra nơi đó căn bản không hề có căn miếu đổ nát đó.

Mà dẫu có là ngày hay đêm, dù anh đã thử mọi biện pháp, cũng không có cách nào rời khỏi trấn.

Bạn của nam chính nói cho anh nghe rằng anh không cần phải thử rời khỏi trấn làm gì, mà chỉ cần vào tối ngày 13, tìm đến cái miếu đổ nát ấy, gặp Quỷ Hồn mang tướng mạo vốn có của bạn anh trong trí nhớ, Quỷ Hồn nói với anh rằng vô luận là ai cũng vậy, chỉ cần rời khỏi trấn là sẽ biến mất.

Nam chính dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường kết luận lời của Quỷ Hồn là sự thật. Anh đã thử mọi phương pháp rồi cuối cùng đã phát hiện ra một cách, trong một giây khi mặt trời khuất dưới đường chân trời, phía đông sẽ xuất hiện một con đường dẫn ra thế giới bên ngoài.

Hàn Thanh Ngạn xem xong lập tức để lại bình luận.

[Thanh Nham: Đại đại của em ơi sao em lại cảm giác truyện này sắp kết thúc thế, đây nhất định không phải ảo giác của em đâu a!]

Sau khi bình luận còn không quên thuận tay tặng nam thần hai cái lôi, xong xuôi cả rồi Hàn Thanh Ngạn mới yên tâm đóng Tấn Giang, định đi ngủ

Tuy rằng cũng rất muốn đợi đến khi nam thần rep lại sau đó anh lại rep lại nam thần một lần nữa mới đi ngủ, nhưng nam thần rep không theo quy luật thời gian gì cả, có khi là đêm khuya lúc lại là sáng sớm, có mấy lần còn vào giữa trưa, cản bản là không nắm chắc được.

Cho nên dù quý ngài fan cuồng có muốn lắm, cũng chẳng có lực đợi chờ nam thần phản hồi.

Theo thói quen vào nick phụ của nam thần gửi lời chúc ngủ ngon, rồi Hàn Thanh Ngạn đi ngủ.

Tần Nhạc còn ba ngày nữa là xuất viện, Hàn Thanh Ngạn đã chăm sóc anh ta lâu như vậy đang tỏ vẻ nếu anh ta mà không xuất viện ngay lập tức thì nhiều khả năng chính anh sẽ vào đó ở cùng anh ta.

Trời mới biết việc chăm sóc cái tên bệnh hoạn ấy phiền toái đến mức nào, về sau chắc chắn sẽ không làm y tá hoặc việc gì tương tự thế.

Hàn Thanh Ngạn nghĩ nghĩ, rồi mơ mơ màng màng ngủ mất.

Sáng hôm sau đúng hạn anh mang bữa sáng đến bệnh viện cho cái tên nào đó đó, hai người cùng dùng bữa rồi anh sẽ trở về trường lên lớp.

Hàn Thanh Ngạn cảm thấy mình hiện tại ngày nào cũng là một mớ hỗn loạn, may rằng qua ba ngày nữa là xong xuôi cả rồi.

Nhưng phỏng chừng anh đã sai ở một chuyện, vốn ba ngày nữa Tần Nhạc xuất viện là một cái tin khiến người ta vui mừng, nhưng anh đã quên rằng trước khi Tần Nhạc xuất viện thì anh còn một cuối tuần cần phải vượt qua nữa.

Hai ngày thứ bảy chủ nhật Hàn Thanh Ngạn đều phải ra ngoài ngoại khóa, địa điểm ngoại khóa có phương hướng hoàn toàn ngược lại so với bệnh viện. Nên sau khi hoàn thành buổi ngoại khóa, anh sẽ không có thời gian đưa cơm cho Tần Nhạc, mà buổi ngoại khóa thì làm gì có chuyện tốt đẹp như không có Tạ Trần lão gia tử tham gia.

Hàn Thanh Ngạn mặt than nhìn chằm chằm bảng đen, ở trong lòng lại một lần nữa ân cần hỏi thăm cả họ nhà mấy cái tên thượng cẳng chân hạ cẳng tay khiến cho Tần Nhạc vào viện mà chẳng có ai chăm sóc kia.

Nhưng sau khi hỏi thăm người ta cũng chẳng có cảm giác sảng khoái.

Không thể mặc kệ Tần Nhạc được, nhưng anh ngoại trừ Tần Nhạc ra mối quan hệ đối với những người khác chỉ dừng lại ở trạng thái xã giao, kể cả bạn bè của Tân Nhạc cũng thế. Cho nên muốn tìm một người giúp đỡ cũng khó.

Biết tìm ai đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!