5: Bị ép kéo đi, ngồi mặt liếm huyệt, lên đỉnh mất khống chế. Là Lạc Vân Đường.
Sao có thể là Lạc Vân Đường, thực sự là Lạc Vân Đường!
Bà xã của hắn…..
Hành động của hắn đã bị bà xã nhìn thấy.
Tần Khanh điều chỉnh nhịp đập của tim sao cho chậm lại.
Tần Khanh cũng không sợ khi gây án bị phát hiện, hắn có đủ trí óc cùng tài lực để san bằng chuyện này, nếu thực sự không ổn, có thể tìm một người chịu tội thay ném vào tù.
Nhưng tại giây phút này.
Tại tia sợ hãi trong mắt Lạc Vân Đường.
– – hắn bị tuyên án tử hình.
Sau khi Lạc Vân Đường nhìn thấy hiện trường gây án của hắn, chỉ có thể sợ hắn, sợ hắn, sẽ hy vọng hắn vào ngục giam.
Tuyệt đối không có khả năng ở bên hắn.
Không thể không thể không thể!
Tần Khanh hoàn toàn lên cơn, lý trí của hắn lần nữa tan thành mây khói, chỉ còn dục vọng với Lạc Vân Đường bủa vây.
Nếu bà xã vĩnh viễn không có khả năng tự nguyện ở bên hắn, vậy hắn tại sao lại không thể… cưỡng ép anh chứ?
Tại sao lại không thể, đoạt lấy thanh niên mềm mại, xinh đẹp như ngọc kia, khoá lên giường, điên cuồng "tưới" cho anh, khiến anh chỉ có thể là của chính hắn.
Phải vậy.
Trong khoảnh khắc này, Tần Khanh như vừa được mở chốt thông suốt, đi nhanh về phía Lạc Vân Đường đang hớt hải muốn chuồn đi.
Lạc Vân Đường gian nan cử động đôi chân cứng ngắc, lại bị Tần Khanh đẩy ngã xuống đất.
"Cứu –"
Lời còn chưa nói xong, miệng đã bị một bàn tay to bịt kín.
Tần Khanh si mê liếm lên vành tai anh: " Bà xã, bé ngoan không cần nói chuyện, ngoan ngoãn về nhà với tôi nhé, ngoan…."
Sắc mặt Lạc Vân Đường tái nhợt, anh dùng sức giãy dụa, vào thời điểm này, anh đã không thể tự hỏi vì sao Tần Khanh gọi mình là bà xã, anh thực sự sợ hãi, chỉ muốn rời khỏi đây.
Tần Khanh kéo cà vạt xuống, trói chặt tay Lạc Vân Đường, mặc kệ anh giãy dụa phản đối, nhấc bổng lên rồi đi đến bên phía sau xe.
Lạc Vân Đường bị đặt lên ghế sau, nước mắt anh liên tục tuôn rơi, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ, khuôn mặt xinh đẹp rối bời, anh dùng sức nắm chặt cửa xe, ngăn bản thân bị nhét vào trong.
Tần Khanh cưng chiều mà cười cười, trực tiếp liếm mút từng ngón tay đang víu chặt cửa xe.
Hắn một bên từng chút một, liếm láp tay Lạc Vân Đường, như đang thưởng thức món ăn trân quý nhất, một bên gỡ từng ngón tay anh ra.
"Bà xã ngoan nào, đừng tùy hứng như vậy."
Dần đến ngón tay cuối cùng bị bẻ ra, cửa "Phanh" một tiếng.
Trong mắt Lạc Vân Đường hiện giờ tràn ngập là tuyệt vọng.
Lạc Vân Đường cho rằng bản thân sẽ bị giết lập tức, ai ngờ sau khi Tần Khanh mang anh về nhà, vậy mà liền ném anh lên giường, sốt ruột mà cởi quần áo đè lên anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!