Ngải Lan: Lần đầu gặp
Khi ánh trăng chiếu lên đại địa này, chiếu lên cái vui mừng trong lòng mỗi người, lại có nỗi ghen ghét ngập đầy cõi lòng ai.
Ghen ghét điên cuồng dâng lên trong lòng, cậu ta âm u nghĩ ——
Toàn bộ đống rác rưởi ấy không xứng được ánh trăng chiếu sáng.
Đối với một thiếu niên Ngải Lan mà nói, mùa đông tại Thủ Đô Tinh luôn lạnh lẽo như vậy.
Cậu co rúm nằm tại kho để mấy thứ đổ bỏ.
Nếu không phải chính mắt trông thấy, chắc chắn sẽ không có người ngờ nổi gia tộc Ân Tư xa hoa đứng trên đỉnh cao như vậy, sẽ có một phòng ốc bị tàn phá, mục nát đến thế. Bởi mùa đông giá rét, vết sơn trên tường không ngừng lung lay trong gió.
Mắt Ngải Lan khẽ chớp, môi bị gió đông lạnh đến phát tím.
Cậu phải vào trang viên tìm theo quần áo, nếu không sẽ lạnh chết mất.
Ngải Lan cứng đờ người, chậm rãi bò dậy từ mặt đất bẩn thỉu dưới thân, đẩy cánh cửa rách nát đi ra ngoài.
Hôm nay trang viên an tĩnh quạnh quẽ đến kỳ lạ, không biết người đã đi đâu hết rồi.
Đi đến ngã rẽ mới phát hiện ra anh cả, anh hai cùng anh ba của cậu ta, còn có một đám anh em họ hàng xa lâu lắm mới gặp một lần, bọn họ đều đang vây quanh một cậu trai không rõ mặt, tranh nhau xun xoe với thanh niên. Không biết đó là nhân vật lớn đến cỡ nào.
Dù sao hết thảy việc này đều không liên quan gì tới mình.
Ngải Lan im lặng cúi đầu, tóc mái mềm nhẹ lặng rũ xuống mắt, che đi thần sắc âm u, nhẩm định đi đường vòng khỏi đây.
Thế nhưng việc ngoài ý muốn vẫn luôn không thể đoán trước, đang chuẩn bị xoay người đi, cậu lại bị đồ quét dọn bị chôn dưới tuyết ngáng chân ngã xuống.
"Rầm ——"
Ngải Lan ngã trên nền tuyết, đụng phải thân cây gần đó, tiếng tuyết rơi từ cành xuống vang lên cực kỳ rõ ràng, đám tuyết nặng trịch rơi lên thân thể gầy gò của cậu ta.
A.
Lạnh càng thêm lạnh.
Ngải Lan ngẩn ngơ nghĩ.
Tiếng vang rõ ràng như vậy lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám người đằng kia.
Cậu chàng bị vây quanh ấy có chút nghi hoặc: "Tiếng động gì vậy?"
Anh cả theo tiếng vang liếc nhìn, thấy được gương mặt của Ngải Lan, sắc mặt liền khó coi, gã lén ngăn lại tầm mắt thăm dò của y: "Một người hầu phạm lỗi đang bị phạt thôi, ban nãy hẳn là không cẩn thận rồi ngã, Đường Đường không phải để ý đâu."
Thiếu niên được gọi là Đường Đường có chút bất mãn nhìn người chắn đi tầm mắt của y, y khẽ nhìn về góc đó, thấy được một Ngải Lan đơn bạc cùng với quần áo tả tơi trên người, Lạc Vân Đường nhíu mày.
"Mấy người đang làm gì vậy? Nếu cứ vậy, lần sau tôi sẽ không đến nữa."
Vào đông, thiếu niên được một chiếc áo bông xù bao bọc, vì vừa khẽ kéo khăn quấn cổ trước mặt đi, dẫn đến chóp mũi bị đông lạnh cho đỏ ửng.
Tên anh ba ngày thường đều là mắt cao hơn đầu, chơi bời lêu lổng kia tự nhận là ngầm hiểu được ý tứ của y, chạy đến trước mặt Ngải Lan hung hăng mà đạp lên người cậu: "Cái loại tiểu nhân như mày còn dám lén chạy ra đây, quấy nhiễu tầm mắt của khách quý, còn không mau cút về!"
Ngải Lan từ đầu đến cuối đều không phản kháng, trầm mặc bị người đánh chửi, như một khối gỗ, im lặng chấp nhận.
Ngược lại thiếu niên lại có chút buồn bực: "Mấy người là không nghe hiểu lời tôi nói sao! Chuẩn bị thêm quần áo ấm cho cậu ta!"
Thiếu niên nói thầm: "Vậy cũng quá lạnh rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!