Tề Kha Dư: Mưa kịp lúc
Hôm nay thời tiết âm u, mưa lớn ào ạt rơi, nơi nơi đều xám xịt.
Gần đây có một cửa hàng hoa mới mở, rất hiếm có người đến, nhìn trông rất quạnh quẽ.
Một thanh niên vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất điềm đạm lặng ngồi ở trong cửa hàng, ngắm nhìn phong cảnh âm u ngoài kia.
"Nhìn gì vậy?"
Tề Kha Dư đi ra từ phòng trong, tự nhiên ôm lấy vai Lạc Vân Đường, trên người anh luôn có một hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng, Tề Kha Dư nhịn không được hít thật sâu.
Ừ thì, y không phải biến thái đâu, chỉ là cảm thấy mùi hương trên người bạn mình thật sự quá dễ ngửi, y cũng chỉ muốn chóp mũi mình sát gần với làn da của anh, rồi thật cẩn thận mà ngửi lấy hương thơm trên từng tấc da của bạn mình mà thôi.
Tề Kha Dư không nhịn được mà cảm khái, trời mưa như vậy thật sự rất đúng lúc, mưa càng to, Đường Đường ở lại tiệm, bên y lại càng lâu.
Trong tiệm của y, chỉ có hai người bọn họ.
Quá tốt đẹp rồi, y đã nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo để trải qua khoảng thời gian quý báu này với Đường Đường như thế nào rồi.
Lúc này quả thật là một cơn mưa đúng lúc.
Thanh niên mềm mại nghiêng đầu, chỉ chỉ một bóng đen ở xa.
"Hình như chỗ đó có người."
"Không thể nào, mưa lớn như vậy, sao lại còn có người ra đường chứ, Đường Đường chắc chắn là nhìn nhầm rồi."
Cũng đúng ha.
Lạc Vân Đường gật gật đầu.
Có thể là anh nhìn lầm rồi.
Nhưng ai ngờ, bóng đen kia lại ngày càng rõ, không cầm ô, chạy vội không ngừng trong cơn mưa, thật như có hồng thuỷ mãnh thú đang đuổi theo gã, bóng đen đó trực tiếp xông vào cửa hàng.
Chuông gió "Đinh linh" một tiếng.
Gã đàn ông mới bước vào cửa hổn hển há to miệng thở dốc, mệt đến nỗi eo không thẳng nổi, quần áo trên người sớm đã bị nước mưa làm sũng ướt, tóc cũng dầm dề dán lên mặt.
Gã nghĩ lại mà sợ run, có người muốn giết gã! Nếu không phải trực giác gã nhạy, cảm thấy có gì đó sai sai lập tức chạy khỏi đó, không thì hiện giờ có khi đã chết ở cái xó đó không chừng.
Gặp phải tình huống liên quan đến sống chết như vậy, hiện giờ chân cẳng gã như hỏng hết, tim cũng đang kinh hoàng đập mạnh.
Gã không quá để ý, chỉ lo chạy, thoáng thấy trước mắt có một cửa hàng hoa liền bán mạng vọt vào, hiện giờ phải giải thích nguyên do với chủ tiệm, nhưng ai biết vừa ngẩng đầu, gã đã ngây ngẩn hết cả người.
Thật, thật đẹp.
Mái tóc đen nhánh rũ vài sợi rơi trên má, đôi mắt lóng lánh, làn da trắng nõn tinh tế, đẹp đến kinh người.
Mà thanh niên ấy đang đứng trước mặt gã, trong đôi mắt ấy ánh lên vẻ quan tâm.
Gã có hơi hoảng hốt.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ ban nãy gã thật sự đã bị giết chết, hiện giờ là đang ở thiên đường?
Không thì sao có thể có trên đời một người đẹp như vậy?
"Cậu…… cậu là…… Thiên sứ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!