6: Khôi phục thị lực
Lâm Hủ sắp phát điên rồi.
Hắn nhìn thấy gì?!
Nhìn thấy một con hồ yêu đáng chết dám ghé bên người thê tử mềm mại thanh lệ của hắn, thậm chí còn muốn xâm phạm thê tử của hắn!
Đôi mắt Lâm Hủ ngập tràn tơ máu, hắn rút kiếm vội vọt lên.
Hồ yêu nhất thời không đề phòng, bị kiếm đâm xuyên qua bụng, phát ra tiếng thét thê lương chói tai, nó nhe răng ngoảnh đầu lại, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Lâm Hủ.
"Súc sinh đáng chết, còn dám chạm vào thê tử của ta ——"
Một yêu một đạo sĩ rất nhanh đã so sức.
Hồ yêu này cũng được đề cập qua cốt truyện, chiếm không ít thời gian, cũng là một nhân vật không thể coi thường.
Đánh tới cuối cùng, hơi thở nó đã thoi thóp, hiện nguyên hình nằm trên mặt đất, Lâm Hủ cũng hộc ra một ngụm máu, chống kiếm nửa quỳ.
Hồ ly nhịn không được kêu lên tiếng rên rỉ thê thảm.
Ái nhân của nó, bạn lữ của nó, nó còn chưa thể kề bên đã phải tái kiến lần sau….
Nó lén nhìn bạn lữ một tháng qua của mình…
Tộc hồ yêu từ xưa nay nổi tiếng về trường tình chung thủy.
Nếu nó không thể ở bên bạn lữ, vậy thì để nội đan nó đã tu luyện ba ngàn năm bên y đi ——
Hồ ly làm một động tác khiến người ta khó hiểu, chẳng thể đoán trước, nó chọc vào bụng của mình, lấy ra nội đan trong suốt bên trong.
Nội đan hóa thành ánh sáng vàng kim trong không khí, bị thổi đến thanh niên.
Đồng tử Lâm Hủ co rút lại, hắn nhanh chóng giơ kiếm nhắm đến hồ ly: "Mày làm cái gì?!"
Nhưng hồ ly đã không thể trả lời được câu hỏi của hắn.
Tuy rằng Lạc Vân Đường không nhìn thấy, nhưng dưới tình huống ngay trước mặt, thính giác của y trở nên cực kỳ nhạy bén, có thể rõ ràng mà cảm nhận được tiếng hít thở của hồ yêu đang dần biến mất, cùng với tiếng hít thở đang ngày càng nặng nề của nam nhân.
Đây là cơ hội.
Nam nhân chắc chắn đang trọng thương.
Chỉ cần y nắm lấy cơ hội, đánh lén nam nhân, y liền có thể trốn thoát.
Lạc Vân Đường tùy tiện nhặt một cục đá bên tay, lặng lẽ đi đến phía sau nam nhân, hung hăng mà nện vào đầu hắn
"Oong——"
Đầu Lâm Hủ vang lên tiếng chói tai, hắn ngơ ngác quay đầu lại nhìn về phía thê tử.
Thê tử xinh đẹp của hắn có vẻ bị chuyện này làm cho sợ đến mức thất thần, cục đá cũng ném trên mặt đất, ánh mắt dại ra, trong mắt ngập tràn nước mắt.
Lạc Vân Đường thật sự không nghĩ tới, cú đánh nặng như vậy, mà còn không thể tạo cho hắn thương tổn.
Y tuyệt vọng cực kỳ.
Mà Lâm Hủ khi quay đầu cũng cảm thấy tự trách cực kỳ, là hắn sai, là hắn không chiếu cố tốt cho thê tử, khiến cho thê tử sợ hãi, thậm chí còn để y bị hồ yêu làm phiền, không biết nó chính xác đã làm gì….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!