5: Hồ yêu
Liễu Mục Trần tràn đầy vui sướng, nhanh chân bước đến sơn động, nhưng ai biết được tổ ấm của hắn và thê tử lại đang bị một nam nhân xa lạ đứng canh trước cửa.
Khóe miệng tươi cười của Liễu Mục Trần vụt tắt, hắn nện bước chậm lại rồi dần dừng hẳn, đứng cách nam nhân hơn một mét.
"Ngươi là ai?"
Tên đó không trả lời, ngang ngược hỏi vặn lại hắn: "Ngươi là tướng công của em ấy?"
"Em ấy" trong lời hắn nói không nghĩ cũng biết là đang ám chỉ ai.
Liễu Mục Trần bởi lời này mà cảm thấy phẫn nộ cực kỳ, vậy há phải tên xa lạ này đã bước vào sơn động gặp được thê tử của hắn rồi sao?!
Thê tử mỹ lệ, duy nhất của riêng hắn, không kẻ nào xứng được chiêm ngưỡng.
Hắn lạnh lùng trả lời, lời nói kèm theo tuyên thệ mang đậm ý vị chủ quyền.
"Đương nhiên."
"Không, hiện giờ ngươi không còn nữa." Giọng nói kẻ đó dần biến hóa, vậy mà lại trở thành giọng nói y như đúc Liễu Mục Trần, "—— ta sẽ thay ngươi chăm sóc em ấy thật tốt!"
Nam nhân nói xong, lập tức rút bội kiếm công kích Liễu Mục Trần.
Hắn ta đã chuẩn bị kĩ lưỡng, để không quấy nhiễu đến thanh niên, hắn đã niệm chú cách âm xung quanh sơn động từ trước.
Liễu Mục Trần cũng đang tràn ngập lửa giận, đặt đống đồ tốt vừa mang từ chợ sang một bên, sau đó cũng rút kiếm tiếp chiêu.
Liễu Mục Trần là vai chính, đương nhiên kỹ thuật không tệ, nhưng trước mắt hắn là bậc thầy đã lão luyện, là danh chấn tứ hải mà hắn còn lâu mới đánh bại được sau hậu kỳ, là kẻ khiến yêu ma nghe qua đã sợ hãi run lẩy bẩy.
Hắn đương nhiên đánh không lại Lâm Hủ.
Thậm chí còn bị Lâm Hủ đánh đến bại mấy chiêu, trên người đều là vết thương, hộc ra không ít máu.
Nhưng hắn không thể thua.
Liễu Mục Trần lần nữa bị đánh đến phun ra một búng máu, nửa quỳ xuống, cắm kiếm trên mặt đất.
Hắn lấy hơi, chống kiếm lại lần nữa đứng lên.
"A ——"
Thế nhưng, Lâm Hủ không chỉ làm trọng thương hắn, còn nhân lúc này nhắm vào yết hầu hắn.
Thanh ấm rống giận của Liễu Mục Trần đột nhiên im bặt, mất đi chống đỡ nặng nề ngã trên đất.
Hắn thua rồi.
Thế nhưng đôi mắt hắn vẫn như cũ không cam lòng mà nhìn cửa động
Đường…
Đường Đường…
Thê tử của hắn…
Có lẽ do mãnh liệt kêu gọi trời cao, thanh niên vậy mà thật sự đi ra từ hang động.
Lâm Hủ vốn định trực tiếp dành cho Liễu Mục Trần thống khoái thống khổ nhất, diệt trừ hậu hoạn, thế nhưng nhìn thấy Lạc Vân Đường đi ra khỏi nơi bị cách âm, đành phải bất đắc dĩ tạm thời thu hồi kiếm trong tay, bước nhanh đến trước mặt y, ôm lấy thanh niên vào lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!