Chương 3: Pháo hôi mỹ nhân trong thế giới trinh thám gay cấn

3: Vai ác rời đi, nam chính tới kiểm tra.

Tần Khanh ổn định lại, thu hồi lý trí, không nhanh không chậm sửa sang lại quần áo, đẩy nhẹ khung kính bằng kim loại, lần nữa khôi phục bộ dáng văn nhã bại hoại ban đầu.

Hắn thấy Lạc Vân Đường nhanh chân chạy đến bên tên kia, thấy tên đó đại nghịch bất đạo ôm lấy Lạc Vân Đường, ghen tỵ trong hắn bùng trướng, thiếu chút nữa lại nổi điên, ấy khi thấy sắc mặt tái nhợt của Lạc Vân Đường, lại bình tĩnh trở lại.

Là hắn doạ sợ bà xã.

Hắn hẳn là nên chầm chậm tiếp cận y.

Hắn nhìn về phía nam nhân kia, lạnh lùng mở miệng: "Anh là ai?"

"Cái đéo.. tao còn chưa hỏi mày là ai đâu! Thằng chó không biết xấu hổ, ở trong tiệm tao còn làm gì với bạn tốt của tao!?"

Nam nhân mới tới kia, chính là chủ cửa hàng bán hoa này, bằng hữu của Lạc Vân Đường, là một trong những vai chính của thế giới, hậu kì sẽ cùng nam chủ kết thành chiến tuyến đánh bại vai ác —— Tề Kha Dư.

Y lớn lên thực anh tuấn, chỉ là ngũ quan có hơi sắc bén, làn da màu lúa mạch khoẻ mạnh, gương mặt chính trực, vì đam mê rèn luyện vận động mỗi ngày, y sở hữu một thân đầy cơ bắp, dáng người cũng phá lệ cao lớn, Lạc Vân Đường vốn không thấp, bị y ôm trọn lại trông nhỏ nhỏ xinh xinh.

Mặc cho ai lần đầu tiên gặp sẽ không nghĩ y là

chủ cửa hàng bán hoa nhỏ, thậm chí, đem y so với vai ác càng giống phần tử phản xã hội, tên tội phạm giết người phóng hỏa hơn.

Chỉ là nghĩ đến bộ dáng khuôn mặt hơi hướng hung dữ này dốc lòng chăm sóc những đoá hoa kia làm người ta khó mà tưởng tượng.

Không đúng.

Có lẽ y xác thực rất thích hợp chăm sóc "hoa".

Một người bảo hộ chăm sóc một bông hoa bé nhỏ.

Mà Lạc Vân Đường chính là đoá hoa kia.

Giờ phút này y đã sắp tức giận đến nổ tung.

Y vừa thấy cái gì?!

Y thấy bạn tốt của mình bị tên khốn không biết xấu hổ kia mút đầu v* ngay trong chính cửa hàng mình.

Bộ dáng nhút nhát của Lạc Vân Đường nhéo mạnh tim y một cái.

Tề Kha Dư gắng hạ hoả, một bên xoa nhẹ lưng Lạc Vân Đường an ủi, sau đó một bước tiến lên, hướng Tấn Khanh mà vung một quyền.

Ai ngờ bị hắn ta tránh được.

Tề Kha Dư thấy không ổn, sức lực của y rất xuất sắc, thế mà tên này có thể né một cách dễ dàng. Nhìn qua thấy khá ổn trọng, ấy thế thực lực cũng không tầm thường.

Không tầm thường thì làm sao! Dù thế nào đi nữa y cũng phải đánh tên đó thành đầu heo!

Tần Khanh né đòn, sau đó lập tức phản công.

Mỗi người trong lòng đều một là ghen ghét phát điên, hai là nổi giận đùng đùng, xuống tay không màng hậu quả, toàn tâm muốn giết đối phương.

Thực lực cả hai không phân cao thấp, nhưng vẫn là Tề Kha Dư tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa bị lửa giận che mắt, sao có thế đánh thắng tên cáo già xảo quyệt Tần Khanh, cuối cùng bị hắn ta chộp lấy thời cơ, có lợi vẫn nghiêng về phía Tần Khanh.

Nắm lấy cơ hội, Tần Khanh quyết định bằng đòn cuối cùng.

Lạc Vân Đường hét thất thanh: "Dừng lại!"

Anh vội vàng chạy đến ôm lấy Tề Kha Dư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!