12: Nam hai giúp tẩy rửa, có lẽ…. Y không phải trai thẳng.
Thị lực của y rất tốt.
Cho nên y có thể rõ rành rành mà thấy biểu tình y chưa từng gặp qua của bạn tốt, đôi mắt vĩnh viễn ôn hòa nửa rũ, cặp môi hồng nhạt bị hôn hơi hé ra, nước dãi rơi từ cằm xuống, gương mặt trắng hồng bị nhiễm một mảnh đỏ ửng.
Cả người anh đều trắng, còn hơi hơi phiếm hồng.
Thân thể của Đường Đường thật xinh đẹp… Tuy rằng y đã sớm biết Lạc Vân Đường rất đẹp, ấy nhưng đây là lần đầu y nhìn thấy Lạc Vân Đường trong bộ dạng như vậy.
Hạ thân anh bị dương v*t thô to của nam nhân gắt gao bấu víu, nơi hai người giao hợp lưu lại rất nhiều thủy dịch lấp lánh.
Nam cùng với nam…
Nam cùng nam cũng có thể làm sao?
Vậy còn y? Y có thể chứ? Không, y là thẳng nam.
– – là thẳng nam nhìn thấy cảnh tượng trên liền lập tức cứng sao?
Hết thảy rối rắm phức tạp lần lượt lướt qua đầu y, y căn bản không kịp tự hỏi giây tiếp theo đã bị cảm xúc phẫn nộ thay thế.
Tên chó chết! Sao hắn dám! Sao hắn dám nhét thứ đồ xấu xí kia vào cơ thể Đường Đường!
Phẫn nộ lấn át dục vọng, Tề Kha Dư một bước tiến tới rồi đánh một quyền thật mạnh trên đầu Thịnh Ngọc Hàn.
Thịnh Ngọc Hàn ấn Lạc Vân Đường an ổn trên sô pha, xoay người lập tức đáp trả Tề Kha Dư.
"Thằng khốn! Đây là mày nói không tìm được?!" Tề Kha Dư giận dữ nói.
Thịnh Ngọc Hàn một bên chặn công kích của đối phương, một bên mở miệng phản kích: "Mày vội cái gì? Tao và em ấy là chân ái, đã phát sinh rất nhiều quan hệ vợ chồng, còn mày là cái thá gì?"
Logic chó má! Đường Đường sao có thể nguyện ý trở thành vợ của loại người này?! Chắc chắn là hắn cưỡng ép!
Tề Kha Dư càng thêm phẫn nộ, xuống tay cũng ngày càng rối loạn.
Tính tình y chính là như vậy, vừa giận liền mất đi lý trí, cũng càng dễ lộ ra sơ hở.
Thịnh Ngọc Hàn thành thạo đáp trả, căn bản không lo việc đánh không lại tên nghiệp dư trước mắt.
Đột nhiên, một lực thật mạnh đập vào cổ hắn.
Thịnh Ngọc Hàn khó tin được quay đầu lại.
Là Lạc Vân Đường.
Thanh niên xinh đẹp nắm chặt cây gậy không biết tìm được ở đâu, trong mắt đều là đề phòng nhưng kiên nghị lại chiếm rất nhiều, anh rõ ràng bị cưỡng ép đến cả người mỏi mệt nhưng vẫn gắng đứng lên đánh nam nhân một quyền.
Kỳ thật cũng không quá đau, rốt cuộc thanh niên cũng không còn nhiều sức, đánh người đương nhiên sẽ không đau.
Nhưng lại khiến miệng vết thương trong lòng Thịnh Ngọc Hàn kịch liệt nhức nhối.
"Vợ ơi…"
Thịnh Ngọc Hàn vươn tay, trên mặt khó kìm được vẻ bi thương.
Hắn là tên tiểu nhân ti tiện, tốt đẹp mà hắn đem trộm đi chung quy vẫn không thuộc về hắn.
Hắn tiến tới một bước, Lạc Vân Đường liền lui về phía sau một bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!