36
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lâm Nhiễm ngồi trong phòng mặt mày ủ ê nghĩ cớ, ngoài cửa sổ thi thoảng truyền đến tiếng mèo kêu đầy thô lỗ.
Lâm Nhiễm đẩy mạnh cửa sổ ra:
Sư huynh, huynh đừng kêu nữa được không?
Sư huynh vẫn còn giả vờ: Meo~.
Lâm Nhiễm: Thật sự rất giả.
Sư huynh không chịu buông tha: Meo ô ngao.
Lâm Nhiễm: Huynh còn kêu nữa ta gọi người đấy.
Sư huynh: Chậc, đệ đến giờ vẫn chưa nghĩ ra được cớ nào để chuồn ra ngoài sao?
Lâm Nhiễm nắm tóc: Lấy cớ gì được chứ, đệ chỉ là một tiểu thiếp nho nhỏ, mỗi ngày cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.
Sư huynh: Thế ngươi cứ nói là mình ở mãi một chỗ thấy mệt, muốn đi dạo.
Lâm Nhiễm: Tối lửa tắt đèn một mình đệ ra ngoài để đi dạo?
Sư huynh: Đúng vậy.
Lâm Nhiễm: Ta phải giữ nữ tắc.
Sư huynh: A phi! Hay là đệ cứ trực tiếp đi luôn?
Lâm Nhiễm: Ta đi cái rắm ấy, giờ Cơ Vô Tà đang tại chính viện, chính mình cùng chính mình chơi cờ đâu.
Sư huynh cười lạnh:
Hắn thật đúng là giữ được bình tĩnh.
Lâm Nhiễm nghi ngờ: Người cung cấp tin tức cho huynh có lẽ đã nhầm, thật ra đêm nay không hề có việc gì.
Sư huynh: Ta xem đệ vốn dĩ không muốn đi, nhìn là biết ngươi bị Cơ Vô Tà mê hoặc đến không có đầu óc.
Lâm Nhiễm trừng hai mắt, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đẩy cửa ra: Ta phi! Đi thì đi!
37
Trong viện, Cơ Vô Tà ngồi nhìn bàn cờ đến xuất thần, thấy Lâm Nhiễm đi ra, hỏi: Phu nhân muốn chơi cờ cùng ta sao?
Lâm Nhiễm xấu hổ: Ta không.
Cơ Vô Tà vỗ vỗ đùi của mình: Phu nhân ngồi.
Bị mê đến không có đầu óc, Lâm Nhiễm mơ mơ màng màng ngồi xuống.
Cơ Vô Tà xoa bóp eo của hắn: Mấy ngày nay nhìn phu nhân hình như gầy hơn.
Lâm Nhiễm thấy nhột, nở nụ cười: Có lẽ một chút.
Cơ Vô Tà cũng cười, cười đến xinh đẹp: Phu nhân thích ăn gì, cứ bảo phòng bếp làm cho, đừng làm bản thân mệt.
Lâm Nhiễm mặt đỏ phác phác: Ừm, biết rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!