Chương 6: Lục Phiến Môn của chúng ta ra một phản đồ

28

Lâm Nhiễm không biết nói gì cho phải, đành im lặng đưa cho sư huynh một khối khăn tay.

Sư huynh khóc hức hức, vừa lau mặt vừa nói: Đoạn thời gian trước ta cùng sư phụ đuổi theo một tên giang dương đại đạo tên là Lục Cô Duyên. Đêm hôm đó chúng ta tra ra được khách điếm hắn dừng chân, sư phụ vọt vào trước bắt hắn, bảo ta đứng ngoài cửa tiếp ứng.

Lâm Nhiễm vỗ vỗ lưng của sư huynh an ủi.

Sư huynh xót xa kể lại chuyện cũ: Ta đứng ngoài cửa chờ nửa ngày, đột nhiên nghe thấy bên trong không có tiếng động gì, nên vào xem xét, kết quả phát hiện sư phụ cùng hắn đang lăn thành một đoàn đấu sức, ai cũng không đánh bại được ai, đang giằng co.

Vì thế sư phụ liền gọi ta công kích nhược điểm của Lục Cô Duyên, ta suy nghĩ, điểm yếu của nam nhân không phải là cái gì gì đó sao, rồi ta mới nắm chỗ đó của hắn một phen, còn uy hiếp rằng nếu hắn dám động là sẽ bóp nát.

Lâm Nhiễm nghẹn họng không nói gì, vừa đau lòng sư huynh, đồng thời cũng thấy thương cho chỉ số thông minh của huynh ấy.

Sư huynh nức nở:

Bởi vậy hắn không dám động, thế là ta vẫn nắm chỗ đó của hắn cho đến khi sư phụ trói hắn lại. Ta thả tay ra mới phát hiện lòng bàn tay mình toàn là, khụ… toàn là mồ hôi.

Lâm Nhiễm yên lặng đỡ trán, đã hoàn toàn không muốn nghe tình tiết phía sau, rất không xong, quá bẩn.

Sư huynh: Sau này hắn bị tống vào nhà tù, nhưng chưa được mấy ngày thì đã vượt ngục chạy trốn, từ đó không thấy tung tích đâu.

Ngày đó ta bị điểm huyệt nằm trên nóc nhà, không ngờ hắn vừa lúc đi ngang qua, hắn liền nói lần trước ta dùng lực nắm chỗ đó của hắn hơi bị mạnh làm nó hình như có vấn đề, vậy nên muốn ăn miếng trả miếng, khiến cho chỗ đó của ta cũng bị như thế.

Thế nhưng ta cảm thấy lần đó ta cũng có dùng sức lắm đâu, làm sao nó bị gì được, ta liền bảo với hắn đừng nói lung tung, đầu năm nay chúng ta nói gì cũng phải có chứng cứ, hắn liền đáp muốn thử xem xem chỗ đó có vấn đề gì hay không, ta liền nói được rồi thử xem thì thử xem, sau đó…. Ô….

Lâm Nhiễm nghe đến choáng váng cả đầu: …

Tào điểm nhiều lắm.

Lần trước nói mặc kệ giang hồ xảy ra vụ án nào dù có chứng cứ hay không đều phải tra Cơ Vô Tà, hiện tại lại đòi chứng cứ.

Sư huynh mặt đỏ: Quả nhiên không bị sao cả!

Hắn nhất định cố ý!

Lâm Nhiễm vỗ vỗ bả vai sư huynh: Sư huynh, ngươi đừng lo, Lục Phiến Môn chúng ta còn có thể để hắn bắt nạt được sao? Bộ dạng hắn như thế nào, để đấy chúng ta tìm hắn tính sổ.

Ánh mắt sư huynh nhìn xa xăm, mặt đầy vẻ mộng ảo:

Hắn… rất dễ nhìn.

Lâm Nhiễm trầm mặc một lát: Sư huynh, đừng nói là huynh phải lòng hắn nha.

Sư huynh quyệt miệng đánh Lâm Nhiễm một cái: Nói cái gì thế, ta hận hắn còn không kịp.

Lâm Nhiễm: Nga, ha ha.

Sư huynh rất là ủy khuất.

Lâm Nhiễm an ủi không hề có thành ý: Vụ này của huynh chắc cũng được coi như là tai nạn lao động, đều là vì bắt cướp, phục vụ dân chúng, nếu không phải lúc ấy huynh cầm lấy chỗ đó của hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy với huynh.

Sư huynh đồng ý cực: Đúng thế, tai nạn lao động.

Lâm Nhiễm: Huynh còn nhớ rõ đêm hôm ta với Cơ Vô Tà thành thân, huynh đã nói gì với ta không?

Sư huynh đầy mặt ngốc manh: Cái gì?

Lâm Thành đây mặt chân thành tha thiết: Vì dân chúng phục vụ trong lòng ngọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!