Chương 2: Ngày hôm qua có phải đệ bị làm đến choáng váng cả người không

06

Sáng sớm ngày tiếp theo, sau khi tỉnh lại Lăng Nhiễm phát hiện giáo chủ không có ở đây, vì thế hắn yên tâm lười biếng duỗi eo, không tiền đồ tính toán ngủ tiếp.

Lúc này giáo chủ đột nhiên đẩy cửa bước vào, một đầu tóc dài mềm mượt đã được buộc lại, trên mặt là một tầng mồ hôi mỏng, trong tay còn cầm một thanh kiếm.

Lâm Nhiễm ngáp một cái: Sớm.

Giáo chủ liếc mắt nhìn hắn: Lười.

Lâm Nhiễm: A?

Giáo chủ: Ta luyện kiếm đã được nửa canh giờ.

Lâm Nhiễm không chút để ý: Ngươi lợi hại.

Giáo chủ lời nói thấm thía: Buổi sáng quyết định cả ngày, nếu đã tỉnh vậy dậy đọc sách tập võ đi, không nên lãng phí thời gian.

Lâm Nhiễm sửng sốt trong chốc lát, lập tức gật đầu như gà mổ thóc: Ta đã sai.

Một Ma Giáo giáo chủ, ngày hôm qua mới động phòng hoa chúc, sáng hôm sau đã dậy sớm luyện kiếm, không những thế còn mắng tiểu thiếp thứ mười tám đẹp như hoa như ngọc một trận vì ngủ nướng.

Khung cảnh này làm người ta thật sự không có lời gì để nói.

Nhất định là do liệt dương! Nam nhân một khi không được thì dễ biến thành biến thái, thời gian dài đè nén dục vọng không tìm được cách để giải phóng, đành sáng sớm chạy đi luyện kiếm.

Hơn nữa thấy người khác bình thường thì sẽ hâm mộ ghen tị hận, nhưng không nói rõ được, vậy nên chỉ có thể tìm tật xấu của người ta mà mắng cho bõ.

Lâm Nhiễm nghĩ nghĩ, không nhịn được nhìn giáo chủ một cách đầy thông cảm.

Tuổi còn trẻ, chưa gì đã không dùng được.

Giáo chủ có chút đăm chiêu nhìn Lâm Nhiễm, đột nhiên mặt tối sầm: Ngươi nghĩ gì thế?

Lâm Nhiễm nghiêm túc: Ta nghĩ là sau này phải ngủ sớm dậy sớm

Giáo chủ cười khẽ: Đổi bộ quần áo đi, cùng ta đến tổng đàn để phát biểu.

07

Lúc Lâm Nhiễm từ tổng đàn đi ra, cả người hoàn toàn đờ đẫn.

Tổng đàn Ma Giáo này, phong cách trang trí đầy hắc ám, vừa thấy liền biết ngay người thiết kế chính là thiếu niên trung nhị [1]cả ngày nghĩ cách hủy diệt thế giới.

Màu sắc chính ngoài màu đen cũng chỉ có đen, trên tường dùng nước sơn đỏ như máu viết đầy chữ sát, từ trần nhà rũ xuống mấy chuỗi đầu lâu không biết là của loài động vật nào. Phía trên bảo tọa của giáo chủ là một tấm bảng lớn, viết bốn chữ Ta muốn thành ma, nhìn qua rất giống có bệnh.

Những thứ này ngay lập tức khiến người ta muốn tóm lấy tên thiết kế rồi hành hung một trận cho đã.

Mà chủ nhân của tổng đàn Ma Giáo, giáo chủ điện hạ, sáng sớm tập hợp toàn bộ thành viên trong giáo, ít nhất cũng hơn một ngàn người, sau đó ngồi lên cái bảo tọa có tạo hình smart [2]của riêng mình,…

Giảng luận ngữ cho mọi người nghe.

Giáo chủ ngồi nghiêm chỉnh: Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân, các ngươi hiểu không?

Giáo chúng lập tức tỏ vẻ không hiểu.

Giáo chủ siêng năng: Nghĩa của câu này là những thứ mà mình không muốn, thì cũng đừng ép buộc lên người khác. Các ngươi không muốn bị đánh, người khác cũng thế, cho nên các ngươi cũng không cần cả ngày đi ra ngoài đánh đánh giết giết, hiểu không?

Giáo chúng ngay lập tức tỏ vẻ cẩn tuân giáo chủ phân phó, giáo chủ thiên thu muôn đời, hồng phúc tề thiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!