45
Sau khi mang Lâm Nhiễm trở về Ma Giáo, chuyện đầu tiên Cơ Vô Tà làm là từ trên giá sách lấy ra một quyển ghi chép địa lý, cực kỳ hào hứng như học sinh mẫu giáo được dẫn đi chơi xuân nói với Lâm Nhiễm: Phu nhân đến xem xem, chúng ta đi nơi nào trước?
Lâm Nhiễm vốn còn lo rằng hắn sẽ hỏi mình câu kia Ngươi cũng là có ý gì, cẩn thận tới gần nhìn nhìn, nói: Ngươi đọc cho ta nghe?
Cơ Vô Tà gật đầu, ngón tay lướt qua từng chữ trên trang sách ố vàng, giọng nói đầy dịu dàng: Lá phong đỏ núi Quân Sơn, tháng sau chính là dịp ngắm nó tốt nhất, chúng ta có thể trước đi nơi này dạo chơi một thời gian, cách Quân Sơn hai trăm dặm có một thắng cảnh danh lam gọi là…
Lâm Nhiễm lắng nghe rất nghiêm túc, gật đầu liên tục, Cơ Vô Tà hơi nghiêng mặt liếc liếc hắn, đột nhiên cười như không cười hỏi một câu: Phu nhân nói câu Ngươi cũng là đấy có nghĩa gì, ý là phu nhân cũng cùng chủ nhân thân thể này trao đổi Nguyên Thần?
Lâm Nhiễm không dừng lại kịp, vẫn đang gật đầu.
Cơ Vô Tà: Quả nhiên.
Lâm Nhiễm vẻ mặt đau khổ: … Ngươi chuyển hướng có phải nhanh quá không?
Cơ Vô Tà nghiêm túc nói: Đầu óc vi phu xoay chuyển mau.
Lâm Nhiễm trong lòng bất an: Đúng là ta từ một nơi khác đến, theo như cách nói của các ngươi, là Nguyên Thần của ta nhập vào thân xác này…
Sau đó, Lâm Nhiễm dùng ngôn ngữ mà Cơ Vô Tà có thể hiểu được, miêu tả về thế giới của mình, Cơ Vô Tà cảm thấy thú vị, thỉnh thoảng đặt câu hỏi.
Lâm Nhiễm cảm giác mình trở thành một quyển [mười vạn câu hỏi vì sao] sống, nói đến miệng khô lưỡi khô, nhưng thấy sắc mặt của Cơ Vô Tà cũng không khó chịu, Lâm Nhiễm dần dần yên lòng.
Lòng hiếu kỳ đã được thỏa mãn, Cơ Vô Tà vừa lòng đi đổ ly nước trà, nói: Phu nhân nói lâu như vậy, chắc cũng khát nước rồi.
Lâm Nhiễm ừ một tiếng, với tay cầm chén, nhưng ngón tay mới chạm vào thành ly, Cơ Vô Tà liền nhanh chóng nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Lâm Nhiễm đầy mặt chịu phục nhìn hắn:
Ngươi đúng là thích trêu đùa ta.
Cơ Vô Tà khóe môi thoáng nhếch, kéo Lâm Nhiễm lại, cúi người hôn môi, một hồi lâu mới buông ra, nói một cách đương nhiên: Vi phu mớm cho ngươi.
Lâm Nhiễm hơi mím môi, nhỏ giọng nói:
Chưa uống đủ.
Cơ Vô Tà cười nhẹ: Ta lại hỏi ngươi mấy câu, trả lời tốt lát nữa sẽ có này nọ cho ngươi uống.
Ánh mắt Lâm Nhiễm trừng lớn: Ngươi người này, rất bẩn.
Cơ Vô Tà lấy trán chạm trán, lại cười nói: Ngươi đang tưởng bậy bạ gì thế, nói ta nghe?
Lâm Nhiễm cuống quít vẫy tay: Đừng, ngươi hỏi trước.
46
Cơ Vô Tà: Ngày ấy dùng chiếu rách cuộn Từ Hoan lại, khiêng trên vai đuổi theo kiệu của ta khóc kêu muốn bán mình chôn cha, là ngươi sao?
Lâm Nhiễm dùng sức lắc đầu: Tất nhiên không phải.
Cơ Vô Tà thở ra một hơi: May quá, ta lúc ấy thầm nghĩ tương kế tựu kế giữ người của Lục Phiến Môn bên mình, trong lòng còn nghĩ hắn ngốc chết đi được, hơi có chút ghét bỏ, ai ngờ mấy ngày sau lại trở nên thú vị, thì ra là có chuyện như vậy.
Lâm Nhiễm da mặt dày:
Cho nên nói sau này ngươi mới thích ta.
Cơ Vô Tà trêu: Ai nói ta thích ngươi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!