Chương 1: Ta bị Ma Giáo giáo chủ triệt [1]

Lâm Nhiễm mặc một thân áo cưới sắc hồng rực rỡ, ngồi ngay ngắn trên giường, cả người như là hỏng mất.

Khoảng chừng nửa giờ trước, hắn miễn cưỡng tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên việt, tuy rằng không có đạo lý gì, chỉ là nằm trong phòng ngủ một giấc mà thôi, nhưng xuyên việt vốn là không có cái gì đạo lý.

Huống hồ Lâm Nhiễm cảm giác bản thân mình nói không chừng còn có vầng sáng nhân vật chính, xuất hiện bàn tay vàng, từ nay về sau đi lên đỉnh cao của đời người. Nhìn phòng này không những mới mà còn trang hoàng hoa lệ, chính mình còn mặc đồ cưới, nói không chừng là đang cưới thiên kim tiểu thư nhà ai đâu.

Có chút vui vẻ, hì.

Nhưng mà vừa rồi một người mặc đồ đen từ cửa sổ nhảy vào, tự xưng là sư huynh của Lâm Nhiễm. Thấy dáng vẻ không hiểu mô tê gì của Lâm Nhiễm, người mặc đồ đen lòng như lửa đốt nhắc lại nhiệm vụ một lần, Lâm Nhiễm lúc này mới biết thì ra mình là bộ khoái [2] của Lục Phiến Môn, đến Ma Giáo lần này là để nằm vùng.

Lâm Nhiễm: Nhìn phô trương như thế này, chẳng lẽ ta sẽ cưới con gái của Ma Giáo giáo chủ sao?

Sư huynh nôn nóng đến mức đập trán: Sao đệ cứ như ngủ đến choáng váng hết cả đầu thế? Đệ đây là gả cho giáo chủ làm tiểu thiếp, ngày đêm hầu hạ bên người hắn để dễ tìm tòi tình báo.

Lâm Nhiễm nhanh chóng sờ xuống phía dưới của mình, nhận ra thứ đó vẫn còn: Có nhầm không vậy, ta là nam.

Sư huynh vội đến độ giơ chân: Lúc trước không phải đã nói rồi sao. Giáo chủ thích nam nhân, có hơn mười tên nam sủng, đệ đứng thứ mười tám.

Lâm Nhiễm thiếu chút nữa ngất xỉu.

02

Sư huynh nghi ngờ: Có chuyện gì với đệ thế? Hay đệ nghĩ lâm trận bỏ chạy?

Lâm Nhiễm gật đầu lia lịa: Đúng đúng đúng, ta muốn lâm trận bỏ chạy, sư huynh hẹn gặp lại.

Sư huynh kéo hắn về: Không có cửa đâu!

Lâm Nhiễm: Ta sẽ bị phát hiện thôi ta nói với ngươi, ta mất trí nhớ.

Sư huynh cười lạnh: Cứ giả vờ tiếp đi, Lục Phiến Môn ai chả rõ ngươi biết giả vờ nhất, nếu không đã không phái ngươi đi nằm vùng.

Lâm Nhiễm đau khổ lau mặt:

Các ngươi xem bộ khoái các ngươi, vì tìm tòi tình báo, còn phải đi hiến thân cho Ma Giáo giáo chủ, có cần làm đến mức thế không?

Sư huynh đầy mặt chính khí lẫm liệt:

Vì nhân dân phục vụ trong lòng ngọt.

Lâm Nhiễm rất muốn khóc: Ngọt cái đầu ấy, đương nhiên người bị thượng không phải là ngươi!

Sư huynh cười hắc hắc, sờ mặt mình: Ngược lại ta cũng nghĩ làm, nhưng người ta ghét ta chứ bộ. Đây chính là điểm tốt của dáng dấp bình thường, đệ xem đệ da non thịt mềm, mày xinh mắt đẹp, thường ngày không thiếu hấp dẫn mấy cô nương thích, thế nhưng làm gì sớm muộn cũng phải trả lại.

Lâm Nhiễm khóc tức tức đấm đấm hắn: Ta không thèm quan tâm, ta làm không được.

Sư huynh không để ý hắn, từ trong lòng lấy ra một bình thuốc nhỏ khả nghi, đưa qua: Tốt nhất đệ hãy dùng thứ này trước.

Lâm Nhiễm nhận lấy: Đây là gì?

Sư huynh: Xuân dược.

Lâm Nhiễm: …

Sư huynh nói đầy nghĩa chính từ nghiêm: Dù sao cũng phải hiến thân, sao không khiến bản thân thoải mái một ít, thiếu chịu đau đớn, không đợi lát bắt đầu cái kia, đệ kêu cha gọi mẹ khiến giáo chủ tức giận, về sau không chịu lâm hạnh nữa, làm sao còn tìm tòi tình báo được?

Lâm Nhiễm tỏ vẻ cự tuyệt, hoàn toàn không có ý định uống thuốc.

Thấy thế, sư huynh quyết định thật nhanh, điểm huyệt Lâm Nhiễm, sau đó tách miệng hắn ra rồi đổ vào một viên thuốc nhỏ, dùng rượu cưới để Lâm Nhiễm nuốt xuống, vừa vuốt ngực sư đệ mình vừa nói: Đừng trách sư huynh ác độc, sư huynh đều là vì tốt cho ngươi, cố gắng thể hiện nha, lão thập bát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!