Hoa Tiểu Mạc và Lạc Cửu Tiêu liếc nhìn nhau, hai người liền nhảy vào.
Trong giây phút chạm đất, nham thạch trên đỉnh đầu nháy mắt khép lại, hoàn hảo không một khe hở, có bụi rơi xuống, rơi đầy mình Hoa Tiểu Mạc và Lạc Cửu Tiêu.
Bầu không khí chung quanh khô hanh mà lại loãng, Hoa Tiểu Mạc dấy lên hỏa chiết trên tay, nhập vào mắt là vách tường xây từ cẩm thạch, đối diện là mười cánh cửa mở rộng, hắc ám thần bí, chẳng biết dẫn đến đâu.
Dưới lòng đất lại có huyền cơ thế này, rắc rối phức tạp như mê cung, đi theo những cánh cửa này, thật sự sẽ ra đến hoàng cung?
Hoa Tiểu Mạc huy động đủ loại phỏng đoán trong đầu, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc đổ ra hai viên dược hoàn màu trắng, mình nuốt một viên, viên còn lại đưa cho Lạc Cửu Tiêu dùng.
"Đi đâu đây?"
"Ta cứ cho rằng người sẽ đề xuất rời khỏi đây trước." Tùy ý chọn một cánh cửa cất bước đi vào, bước chân Lạc Cửu Tiêu không nhanh không chậm, cứ như đang tản bộ ở đình viện, Hoa Tiểu Mạc siết chặt tay y, hô hấp hơi gấp, khẩn trương mà lại có điểm hưng phấn, cái này còn kích thích hơn vào nhà ma nữa.
Ánh lửa di động theo hai người bọn họ chiếu sáng đường đi phía trước, quang mang u ám, bao phủ tầng tầng lãnh quang.
Đi đến cuối đường, lại là mười cánh cửa, cũng mở toang y như vậy, tựa hồ như đang nghênh tiếp bọn hắn.
"Ngươi ở bên trên làm ra động tĩnh lớn như vậy, không lý do gì một chút ảnh hưởng cũng không có." Hoa Tiểu Mạc đi một vòng trước mười cánh cửa rồi trở lại điểm ban đầu: "Chỉ có hai loại khả năng, một, người ở đây đều gặp khó khăn, bản thân khó bảo toàn, hai, bọn họ không nhận được thông tri từ người bên trên truyền xuống, cho nên không có manh động gì."
"Hoặc giả như còn có một loại khả năng, họ cố ý để chúng ta tiến vào."
"Không sai, thông minh." Bàn tay to sờ sờ đỉnh đầu Hoa Tiểu Mạc, Lạc Cửu Tiêu câu môi cười cười.
Hoa Tiểu Mạc trợn trắng mắt, nội tâm rít gào, đây là kiến thức phổ thông có được không?! Vì quái gì mấy người bọn y đều hoài nghi chỉ số thông minh của hắn.
Lại tùy ý chọn một cánh cửa, đi được khá xa, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh cùng thối rữa nhàn nhạt, khiến người buồn nôn.
Hoa Tiểu Mạc nuốt ngụm nước miếng, quay đầu nhìn Lạc Cửu Tiêu mi mày khẽ cau, vẻ mặt chán ghét.
"Ngươi ghét mùi máu?" Hoa Tiểu Mạc cứ như trông thấy chuyện gì đó khó tin lắm, trợn to mắt: "Cái hồi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đó, không phải ngươi đang ăn tim sao?"
"Đó là Hồng diễn quả." Bước chân Lạc Cửu Tiêu đảo một cái, khóe miệng giật giật không dễ nhận ra: "Ta chỉ nếm qua máu của ngươi." [search không thấy quả Hồng diễn này nên chắc chỉ có trong đây, hồng là đỏ, nên nhìn giống trái tim, chắc vậy : v ]
Sát! Cảm giác thế giới quan trong nháy mắt đảo điên mạc danh kì diệu làm hắn đau trứng, Hoa Tiểu Mạc dở khóc dở cười, nói như vậy giáo chủ kỳ thật rất thuần lương? "Máu trong huyết trì kia ngươi làm sao giải thích? Những người ngươi nuôi trong Xuân viên kia không phải là vì máu trên người họ sao?" Hoa Tiểu Mạc lúc này đã teo não rồi, phun ra từng cổ nghi hoặc đã chôn thật sâu trong đầu, cũng không quản giáo chủ đại nhân có thể tiếp thụ hay không.
Lạc Cửu Tiêu liếc xéo hắn một cái, bình tĩnh nói: "Bọn chúng đều là người dưới tình huống cơ duyên xảo hợp mà bổn tọa ra tay cứu giúp, nếu như không gặp được bổn tọa, chúng đã sớm phơi thây ngoài đồng, lại nói, bổn tọa chưa từng bức bách chúng một lần nào, về phần cái huyết trì kia, bổn tọa tự biết đuối lý, không gì để nói."
Ngon, ngay cả bổn tọa cũng lấy ra xài, xem ra là đã giận, Hoa Tiểu Mạc hả họng cười ha ha, mau chóng vuốt vuốt lông: "Ta cũng chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi, không có ý gì hết." Vẫn là thừa nhận cái công pháp kia của ngươi bị trời phạt đi.
Lạc Cửu Tiêu kéo khóe miệng một cái không dễ nhìn ra được, rất nhanh liền biến mất.
"Ngươi có phát hiện không, cái thông đạo này càng đi càng hẹp." Không biết đi bao lâu, Hoa Tiểu Mạc tinh bì lực tẫn, hắn bóp bóp lòng bàn tay Lạc Cửu Tiêu, ngạc nhiên hỏi.
Nheo mắt nhìn thẳng hắc ám phía trước, Lạc Cửu Tiêu thấp giọng nói: "Đối diện có khí tức lạ."
Hoa Tiểu Mạc đột nhiên hưng phấn la to: "Là A Thất, ta ngửi được hương dược thảo trên người A Thất."
"Vậy sao?" Mỗ giáo chủ đại nhân âm dương quái khí mở miệng: "Vậy vị đạo trên người ta thì sao?"
"Vị đạo trên người ngươi ta cũng ngửi ra được." Hoa Tiểu Mạc tăng nhanh bước chân chạy về cuối đường, tùy miệng nói: "Mùi máu tanh rất nồng, rất không dễ chịu, muốn bỏ qua cũng không được."
Mỗ giáo chủ đại nhân đuổi theo kịp sắc mặt nhất thời trầm xuống, cả người đều tản ra khí tức hắc ám.
Tiếng bước chân "bịch bịch bịch" vang lên trong thông đạo tịch lãnh càng làm người ta cực kỳ không thoải mái, Hoa Tiểu Mạc chạy rất nhanh, chạy theo mùi hương dược thảo cực nhạt kia, hỏa chiết trong tay lay động lắc lư theo bước chân hắn.
Phía sau Lạc Cửu Tiêu một tấc cũng không rời canh bên người, cái thông đạo này còn muốn dài muốn hẹp hơn so với bọn hắn dự liệu, chốc lát sau, Hoa Tiểu Mạc không thể không dừng bước, thở hổn hển hô to: "A Thất, nghe tiếng ta thì trả lời một câu."
Tiếng vang dội về từ bốn phương tám hướng, chấn màng nhĩ hắn phát đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!