Chúng phi im lặng rồi.
Thường Nhạc vào trong rất lâu vẫn chưa ra.
Khương Ninh bước nhanh đến trước cửa điện, vừa mở miệng đã biến không khí trở nên sóng gió: "Mấy ngày trước thần thiếp nghe lời bệ hạ thỏa hiệp, không có đến Từ An cũng, chẳng lẽ giờ bệ hạ lại còn muốn tiếp tục thỏa hiệp?"
Nàng còn dám nhắc đến Từ An cung!
Đám chúng phi sắp điên lên rồi!
Rất nhanh, cách cửa điện, thanh âm nhẹ nhang của Tống Cẩn đáp: "Nàng nghe lời, trẫm rất thích."
"Nhưng thần thiếp không thích. Bệ hạ rốt cuộc có đồng ý hay không này?"
Không khí căng thẳng lắm rồi.
Chúng phi đã hiểu cái gì gọi là được sủng mà kiêu rồi!
"Đồng ý." Trong điện truyền ra tiếng nói.
Tất cả: "….!!!"
Chúng phi cả kinh, kể cả Thường Nhạc cũng ngây ra, bệ hạ, bệ hạ đồng ý rồi? Y không phải là không ra khỏi Thái Hòa cung một bước sao! Khương Ninh cũng ngạc nhiên lắm, ngơ ngẩn một lúc mới phản ứng lại.
Chúng phi ngược lại kích động lắm rồi! Cmn thật kích thích a! Xoay chuyển tình thế a! Có hy vọng a! Rốt cục cũng được gặp bệ hạ! Dù cho bệ hạ có mang mặt nạ thì cũng là bệ hạ a!
Trong điện, Tống Cẩn đưa tay hướng về cửa điện, nơi ấy không biết có bao nhiêu là vết xước, đều là do hắn mỗi đêm cô đơn dùng dao găm khắc lên: "Trẫm đồng ý cùng nàng đêm dài cùng nhau tản bộ dưới trăng."
Khương Ninh như nghe được thanh âm bi thương của Tống Cẩn, lông mày nhíu lại, thầm nghĩ nếu như có cách khác, nàng cũng không ép hắn đến mức này, "Bệ hạ, quân không nói chơi!" Vì thế, hãy ra đi.
"A Ninh nói đúng, quân không nói chơi." Tống Cẩn cười nhẹ, mà thanh âm lại cao: : Thường Nhạc, mở đỉnh điện đi, A Ninh, nàng vào đây."
Tất cả: "….."
Đùa gì đây? Mở đỉnh điện?
Qua nửa ngày, Khương Ninh mới cười, thật sự là làm lớn rồi quá rồi! Tản bộ dưới trăng đúng là tình thú lắm rồi, nhưng mà vì ngắm trăng mà mở đỉnh điện, nàng chỉ có thể rủa thầm trong bụng vậy!
"Nương nương, bệ hạ làm thế là để cung điện lộ thiên a."
"Nương nương cùng bệ hạ ở trong điện, nắm tay nhau cùng ngẩng đầu là đã thấy được mặt trăng rồi?"
"Đúng, cũng có ý nghĩa lắm, chúc mừng nương nương, nguyện ước dưới trăng thành hiện thực rồi nha."
Chúng phi tuy là thất vọng vì không gặp được Hoàng thượng nhưng cũng có thể bảo toàn mạng sống a, chúc mừng nương nương xong liền cáo lui.
Mà Khương Ninh tưởng tượng ra cái cảnh các nàng mô tả, mặt khổ.
Làm thế không ngại à?
Tống Cẩn thật sự ngốc à?
Mặt trời lặn về phía chân trời, sắc trời tối lại, Thường Nhạc đem theo thị vệ bắt đầu làm việc.
Khương Ninh đen mặt tiến vào điện.
Tống Cẩn tên công dân gương mẫu này vẫn đang xử lý chính vụ, cúc cung tận tụy làm sao.
Khương Ninh nhìn không nổi nữa: "Bệ hạ, nghỉ ngơi chút đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!