Chương 64: Phiên ngoại 2

Ngày hôm sau,

Khương Nghĩa dẫn Khương Ninh đến thăm vị thúc thúc bị bệnh kia, trước đó Khương Ninh cũng đã gọi Phó Dung đến xem bệnh nhưng hắn chỉ lắc đầu ý là mình cũng bất lực.

Đến phủ của thúc thúc, Khương Ninh cùng đường thúc nói mấy câu, có lẽ vì ngại thân phận của nàng nên người chú cũng trả lời nơm nớp. Khương Nghĩa đành bảo nàng ra khỏi phòng.

Khương Nghĩa ở trong phòng một lúc rồi đi ra, thán một hơi rồi cùng nàng rời đi.

Trên đường về, Khương Nghĩa hỏi: "Chuyện ở đây cũng coi là xong rồi, con muốn hồi kinh thẳng cùng y hay rẽ qua Tây Bắc thăm nương?"

"Cứ cùng cha về nhà đã đi."

Khương Nghĩa gật đầu, nghĩ một lát lại thấy không ổn: "Giờ bệnh y đã khỏi rồi, không giống xưa nữa, sợ là lại dọa nương con, hay là hai đứa cứ về kinh trước đi, ta về nói với nương con, để bà ấy chuẩn bị tâm lý."

Khương Ninh đành đáp ứng.

Sau khi khỏi bệnh, Tống Cẩn lại quay về uy nghiêm quý khí, nhưng bên cạnh Khương Ninh, hắn vẫn là công tử áo xanh ở dược lư năm nào.

Khương Ninh ở cửa phủ gặp Tống Cẩn, Khương Nghĩa hành lễ với hắn, hắn nhẹ gật đầu.

Khương Nghĩa bỗng hoài niệm về tiếng nhạc phụ ngày trước, ý thức được điểm này, y bỗng hốt hoảng, vội vã hành lễ lần nữa rồi cáo lui.

Khương Ninh nhìn theo bóng lưng vội vã kia, nói với Tống Cẩn: "Chàng dọa cha ta chạy rồi kìa." Thầm nghĩ bộ dáng này của chàng, quả thật không thể dẫn chàng về Tây Bắc được rồi.

Tống Cẩn đầu tiên là không hiểu, sau mới vỡ lẽ, chau màyTống Cẩn bật cười:

"Đừng giận, có thể chuẩn bị để hồi kinh rồi?"

Khương Ninh thấy nét cười của hắn liền làm mặt xấu.

"Ta không ngại gọi mất tiếng nhạc phụ đâu, nàng cho phép?"

"Không cho phép!" Khương Ninh trợn mắt.

Đến giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp hơn, tuyết đọng trên mái hiên tí tách rơi xuống. Khương Ninh đứng dưới mái hiên nghe tiếng tuyết rơi, thấy Tống Cẩn chậm rãi bước đến.

Khương Ninh ngưng thần ngắm nhìn, Tống Cẩn cũng không có gì khác thường, tầm mắt thấy Khương Ninh là sáng lên, đợi bước đến trước gót chân của nàng, bàn tay không nhịn được vuốt ve má nàng.

Khương Ninh ngoan ngoãn đứng bất động: "Đói chưa?"

Tống Cẩn gật đầu.

Khương Ninh cười: "Vậy đi ăn cơm thôi."

"Ừ."

Đến tận lúc đêm về, trong phòng tắt đèn, Tống Cẩn mới nói: "Bà ấy cầu xin ta, nói rằng muốn lưu lại nơi đây."

Ban sáng, Triệu thái hậu muốn gặp Tống Cẩn, Khương Ninh vốn không muốn để Tống Cẩn đi gặp bà ta, nhưng Tống Cẩn kiên quyết muốn đi, nàng chỉ đành thuận theo, Tống Cẩn cũng không để nàng đi cùng, nàng chỉ đành đứng dưới mái hiên đợi hắn quay về.

Trong bóng tối, Khương Ninh ôm chặt Tống Cẩn: "Chàng đồng ý rồi?"

Tống Cẩn không nói.

Khương Ninh cảm thấy vẫn đề này cũng không có gì quá đáng, Tống Cẩn hẳn sẽ đồng ý.

Khương Ninh đột nhiên cảm thấy mắt cay cay: "Tống Cẩn, lòng ta thật khó chịu."

"Đừng khó chịu." Tống Cẩn ôm nàng thật chặt, xoa đầu nàng: "Hứa với ta, sau này nàng sẽ không khó buồn bã nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!