Chương 62: (Vô Đề)

Mấy ngày trước, Tống Cẩn cùng Phó Dung rời khỏi Hồ Ẩn thôn, về Tây Bắc tìm Khương Ninh trước, biết được nàng đã lĩnh binh đi Tây Nam, liền đi đến Tây Nam, nửa đường tìm được Hứa Vô Diểu, Tống Cẩn mới biết nàng đã bị bắt đến Nghiệp Dương thành.

Tống Cẩn lo an nguy của nàng, hai ám vệ kia thuộc ám vệ doanh nên hắn dễ dàng liên lạc được, từ ám vệ biết được Khương Ninh bị Triệu thái hậu lôi về phủ, hắn liền ngay trong đêm lẻn vào tìm Khương Ninh.

Nhưng nếu Khương Ninh không đi, nguyện ý tin hắn, cùng hắn đánh cược, Tống Cẩn đương nhiên cũng tin rằng nàng có thể bảo vệ tốt bản thân, sau khi tạm biết nhau hắn liền rời phủ, thật nhanh biến mất trong màn đêm, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể để A Ninh chờ lâu được.

Sau khi Tống Cẩn đi, Khương Ninh chầm chậm nhắm mắt, nàng mỉm cười trong bóng tối, bóng đêm của Tống Cẩn đã qua đi rồi, đợi đến ngày hôm sau, nàng sẽ không vì quá khứ của Tống Cẩn mà đau thương nữa.

Ngày hôm sau, Như Phi đến, đầu tiên là cao giọng mắng nàng, sau đó ghé sát tai nàng: "Mấy ngày nay Dương Đan gây sự, thái hậu vô cùng phiền muộn."

Dương Đan tự đánh đến Tây Nam, gặp Ngụy Đồng, vốn muốn để người vào kinh truyền tin tức, tiết lộ chuyện Ngụy Đồng còn sống, nhưng không cẩn thận bị Dương Lệ Thành phát hiện, y bị hắn ta nhốt lại.

Dương Đan vừa xấu hổ vừa giận, cả ngày ở trong phòng lớn tiếng mắng Ngụy Đồng, Ngụy Đồng nể mặt y là cha của Dương Lệ Thành nên không giết, Dương Đan có lẽ cũng hiểu được điều này, mỗi ngày thoải máy hỏi thăm tổ tông tám đời của Ngụy Đồng vài lần.

Ngụy Đồng có thể nhịn, Triệu thái hậu lại không, Dương Đan vừa mắng, Triệu thái hậu liền sai người bịt miệng hắn. Dương Đan còn muốn mắng Triệu thái hậu, nhưng nghĩ tới tiên đế, vẫn không cách nào nhẫn tâm, nhưng chuyện này không gây trở ngại chuyện hắn nghĩ kế mới.

Trước khi Khương Ninh chưa đến, khí khái của nam tử hán đại trượng phu Dương Đan này muốn đấu với Triệu thái hậu đến cùng, sau khi Khương Ninh đến biết được tình cảnh của y liền vừa nghĩ cách cứu cả Như Phi lẫn Dương Đan an toàn ra ngoài.

Vì thế hôm nay lại nghe Như Phi nhắc đến Dương Đan, Khương Ninh nhẹ giọng hỏi một câu: "Ngươi đã hiểu được Thẩm Âm sao lại muốn lợi dụng ngươi?"

Như Phi gật đầu.

Nàng cùng Thẩm Âm tới Tây Nam, thấy Thẩm Âm và Dương Lệ Thành, Dương Khánh Thành thân mật lui tới liền hiểu ra, hóa ra Dương Khánh Thành ái mộ Thẩm Âm nhưng Thẩm Âm lại cảm mến Dương Lệ Thành, Dương Lệ Thành lợi dụng Thẩm Âm tìm hổ phù, còn ý đồ để cho Thẩm Âm câu dẫn Tống Cẩn, muốn hắn vì sắc mà mê muội, Thẩm Âm vì muốn tiến cung mà nghĩ đến Như Phi, vừa hay lúc đó Như Phi muốn tìm mỹ nhân, ả ta liền lợi dụng cơ hội này tiến cung.

Đáng tiếc, sự việc không thành công, sau khi hai người xuất cung Thẩm Âm liên lạc với Dương Lệ Thành, Dương Lệ Thành không hồi âm, ả gấp quá, đành lợi dụng Dương Khánh Thành dẫn ả đến Tây Nam.

Khương Ninh nghe xong liền nói: "Đến nay ngươi đã hiểu nguyên do rồi, nhà ngươi sẽ không bị xử tội đâu, ngươi có thể đi rồi."

Như Phi do dự: "Nhưng thần thiếp đi rồi, nương nương người…."

"Đừng lo cho ta, ngươi đến Xuân Cảnh tửu lâu, ở đó sẽ có người đợi ngươi."

Như Phi không thể làm gì hơn là đáp ứng: "Nương nương yên tâm, đợi sau khi thiếp tìm được họ, sẽ lập tức tới…"

Khương Ninh cắt lời nàng: "Không cần cứu bổn cung, ngươi và bọn hắn thương lượng tìm cách cứu Dương Đan ra ngoài là được."

Dương Đan thoát rồi, Tống Cẩn khắc biết dùng y như thế nào, Khương Ninh sở dĩ không muốn ra khỏi phủ là vì nàng còn chuyện phải làm. Khương Ninh nghe nói Ngụy Đồng hành tung bất định, không hề ở trong phủ này, hẳn là sợ người khác tìm ra chỗ hắn rồi hạ thủ, Khương Ninh phải nghĩ cách moi chỗ ở của hắn từ miệng Triệu thái hậu.

Như Phi nhìn nàng, như là đoán được suy nghĩ trong nàng: "Vậy thần thiếp đợi nương nương trở về."

Khương Ninh khẽ cười, gật đầu. Như Phi lau nước mắt rồi đứng lên, ra khỏi phòng.

Trên đường về phòng nàng liên tục nghĩ cách. Nơi này nàng cũng không hẳn được tự do. Ở thời khắc mấu chốt này hẳn là nàng cũng không được ra ngoài.

Nếu như Thẩm Âm cậy thế Dương Lệ Thành, vậy nàng chính là cậy thế Thẩm Âm, Thẩm Âm có quan hệ với Dương Lệ Thành nên cũng miễn cưỡng được xem như khách quý của phủ, nàng chỉ có thể để Thẩm Âm dẫn nàng ra ngoài.

Như Phi nheo mắt một cái, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, nàng đến phòng Thẩm Âm, đến chỗ ả gõ cửa, rơi hai giọt lệ: "Muội muội…."

Thẩm Âm không hiểu nhìn nàng: "Tỷ tỷ sao thế? Bị ủy khuất gì?" Thấy Như Phi chỉ lo khóc không nói lời nào, nàng có chút phiền não: "Vào rồi nói." Như Phi lúc này mới lau lệ, ngồi xuống liền nói: "Ta là vì muội muội mà đau lòng a."

Thẩm Âm nghe vậy thì sắc mặt trở nên có coi: "Ta rất tốt a, tỷ tỷ nói vậy là sao chứ?"

Như Phi nức nở nói: "Ta vừa nghe bọn nha hoàn nói chuyện, nói đại tướng quân hắn…. hắn…."

Ở Tây Nam người được gọi là đại tướng quân cũng chỉ có thể là Dương Lệ Thành mà thôi, Thẩm Âm mới nghe vậy liền nóng người, thấy nàng ấm úng không nên lời, cả giận nói: "Chàng ta rốt cuộc làm sao?"

Như Phi chỉnh lại sắc mặt, lúc này mới nói nàng nghe nha hoàn nói Dương Lệ Thành nuôi một nữ nhân ở trong phủ. Thẩm Âm nghe xong liền nổi giận. Ả ở đây là vì Dương Lệ Thành nói sẽ cho ả danh phận, chuyện thành sẽ rước ả làm vợ, lúc này nàng mới không đòi vào phủ tướng quân nữa.

Bởi vì Dương Lệ Thành đối với ả không tính là nhiệt tình, ả ta theo bản năng cho rằng lời Như Phi là thật, mà Dương Lệ Thành chính là đang dối ả ta, liền một mực đi tìm con hồ ly ở phủ kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!