"Đi về!"
Thanh âm nam nhân trong điện trong trẻo như cái đao treo trên đầu mọi người, như thể sau một khắc sẽ rớt xuống đoạt mệnh. Truyện được dịch và đăng tại Sắc
- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.
Tiếng khóc im bặt.
Không khí ngưng trệ.
Trầm mặc hồi lâu, đến mức hô hấp của mọi người đều ngưng trệ, một luồng thương cảm tràn ngập. Truyện được dịch và đăng tại Sắc
- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.
Sau một hồi.
"Hoàng hậu nương nương, Hiến Vương điện hạ, mời về đi." Tiếng nói lanh lảnh của Thường Nhạc phá vỡ không khí trầm mặc.
Thần trí tan rã của Khương Ninh được phục hồi.
Tống Hoành hồn phách bay lạc cũng đứng lên, không nói một lời đã lảo đảo rời đi. Truyện được dịch và đăng tại Sắc
- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.
Khương Ninh liếc bóng lưng rời đi kia, lại cúi đầu nhìn thảm bày nước nóng các loại, trong mắt nổi lên sắc thái kỳ dị.
Túc Nhi nhìn thấy, kinh hãi ôm chặt nàng: "Nương nương, người là nhất quốc chi mẫu, hậu cung chi chủ, chuyện như thế này tuyệt đối không thể làm a!"
"Hoàng đệ đó." Ánh mắt Khương Ninh u oán: "Hắn cũng đường đường là Vương gia còn gì." Túc Nhi kéo nàng rời đi, thầm thì: "Nên mới nói, Hiến Vương điện hạ hôm nay đúng là không biết xấu hổ mà!"
Đáng tiếc kể cả có bất chấp không cần thể diện như vậy mà cũng không được gặp Tống Cẩn một chút. Tâm tình Khương Ninh phức tạp, chỉ cảm thấy việc gặp Tống Cẩn này ngày càng khó rồi. Truyện được dịch và đăng tại Sắc
- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.
Vừa về tới Chiêu Nhân cung, nàng liền triệu tập chúng phi, kể về hành vi của Tống Hoành, cuối cùng rút ra kết luận: Phải làm chuyện không biết xấu hổ hơn chuyện của Tống Hoành. Truyện được dịch và đăng tại Sắc
- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.
Chúng phi trầm mặc.
Lặng im, lại lặng im rồi.
Như Phi mở lời: "Nương nương, Hiến Vương điện hạ là nam tử, là hoàng đệ của bệ hạ, dù chuyện này có bị truyền đi, y vẫn mãi đứng ở vị trí đệ đệ hoàng đế, không có gì đáng ngại. Nhưng nương nương, ngài là nhất quốc chi mẫu cao quý, nếu làm vậy, hầy…"
"Khóc lóc om sòm." Khương Ninh nhàn nhạt bổ sung.
"Khóc lóc om sòm e sẽ bị thiên hạ cười nhạo, huống hồ Hiến Vương điện hạ vẫn chưa thành công, phương pháp như vậy nhất định không thể làm."
Khương Ninh phiền muộn vô cùng, "Bổn cung cũng không nghĩ sẽ dùng cách của Hoàng đệ." Nàng xoay chuyển ánh mắt, thấy Vân Huyên liền nhớ đến Vân đại nhân: "Huyên Nhi, bổn cung nghe nói Vân đại nhân vì dâng tấu mà bị phạt trượng, Vân đại nhân đã lớn tuổi vậy…."
"Không sao! Chịu đòn là ước mơ làm quan lớn nhất của cha muội, khổ nỗi vẫn chưa được thực hiện, bây giờ nương nương giúp cha muội thực hiện, cha muội vui mừng còn không kịp nữa là."
Khương Ninh: "…."
Từ lúc khai triều lập quốc đến nay chưa từng có Hoàng đế nào đánh ngôn quan, dù ngôn quan có nói quá đáng hơn mấy phần Hoàng đế mấy đời trước cũng đều nhịn xuống. Chỉ có Tống Cẩn. Hắn là Hoàng thượng đầu tiên dám đánh Ngôn quan. Truyện được dịch và đăng tại Sắc
- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.
Nghĩ đến đây, Khương Ninh thở dài, dù thế nào nàng cũng là hoàng hậu, vẫn nên bận tâm tình thế triều đình một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!