"Hoàng tẩu về thật đúng lúc, hoàng đệ đang muốn cùng hoàng tẩu bàn chuyện thần tử vào kinh." Tống Hoành đứng lên lúng túng cười. Khương Ninh nghe xong, nhàn nhạt cong tay đẩy Tống Cẩn vào trong: "Việc này hoàng đệ có thể bàn với lễ bộ, bổn cung tương đối hiếu kỳ chuyện mới nãy hoàng đệ muốn nói với bệ hạ."
Tống Hoành lúng túng: "Hoàng tẩu…"
"Nói. Hoàng đệ cứ thoải mái nói, miễn cho sau này chúng ta không hiểu nhau." Khương Ninh cười nói, Tống Hoành nắm chặt nắm đắm: "Vậy hoàng tẩu có thể để hoàng huynh tránh đi không?"
Tống Cẩn ngồi trên giường nhìn hắn một cái, lại nhìn qua Khương Ninh. Khương Ninh nhìn Tống Cẩn an ủi, lại cười nói: "Bệ hạ ở đây không sao, cứ nói đi."
Nàng đối mặt với Tống Hoành, ung dung. Nàng tự nhận, thân là thần tử đối với quân trung thành, thân là hoàng hậu không có tà tâm với bệ hạ, chỉ là không biết Tống Hoành tra ra cái gì.
Tống Hoành trầm mặc.
Qua một lúc, hắn vẫn là ngại ngùng không mở miệng.
Khương Ninh không khỏi suy nghĩ chả lẽ nàng đã làm gì sai với Tống Cẩn? Nàng nhìn Tống Cẩn ngoan ngoãn ngồi đó, thầm nghĩ bệ hạ đáng yêu vậy, ta còn thèm gì nam nhân khác chứ.
Tống Hoành vẫn không mở miệng. Khương Ninh đau đầu, đành nói: "Nếu hoàng đệ không tiện nói, vậy viết ra đi." Gọi cung nữ mang giấy bút đến, nàng ngồi bên người Tống Cẩn: "Hoàng đệ ngươi tự lấy ghế đến." Tống Hoành nghe lời làm theo.
Chuẩn bị sắp xếp, hai người trải giấy mài mực, Tống Cẩn cũng muốn tham gia náo nhiệt, la hét đòi hắn viết ta cũng phải viết, liền không lâu sau, ba người đã ngồi bên cạnh giấy bút, Khương Ninh thầm nghĩ Tống Hoành ngươi tốt nhất nên là chuyện gì giá trị vào, nếu không ta đạp chết ngươi.
Tống Hoành cũng thấy hành động này có chút ngốc, nhưng vì hoàng huynh hắn tình nguyện ngốc như vậy, liền vung bút viết câu đầu tiên: "Hoàng tẩu không nên trách hoàng đệ đi điều tra hoàng tẩu."
Khương Ninh: "Cứ nói xem ngươi điều tra cái gì đi đã."
Tống Cẩn: "A Ninh không trách, trẫm trách!"
Khương Ninh: "……"
Bé ngoan! Đừng nghịch!
Tống Hoành tiếp tục viết: "Ám vệ này điều tra được rất nhiều chuyện."
Khương Ninh: "Nói trong điểm!"
Tống Cẩn: "A Hoành ngươi quá đáng! Quá đáng lắm luôn!"
Tống Hoành: "….. Xin lỗi, hoàng huynh."
Tống Cẩn: "Trẫm sẽ không tha thứ cho ngươi đâu! A Ninh cũng sẽ không!"
Khương Ninh: "……"
Khương Ninh viết: "Đều im lặng hết! Nói chính sự!"
Tống Cẩn im lặng.
Tống Hoành liền viết: "Cái khác thì không có gì, chính là, hắn nói với hoàng đệ về một nam nhân."
Tống Cẩn loạn tay loạn chân viết: "Nam nhân?! Không!!!!!"
Khương Ninh nhịn khẩu khí: "Bệ hạ! Để hắn viết xong!"
Tống Hoành lại viết: "Người đàn ông đó tên Phó Dung, hoàng tẩu nhớ hắn chứ?"
Hình như là cùng một thời gian.
Tống Cẩn: "A Ninh, mau nói không nhớ!"
Khương Ninh: "Ồ, là hắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!