Chương 3: (Vô Đề)

Cũng may thị vệ cứu người đúng lúc, thái y cũng đến nhanh nên Vân Huyên chỉ uống mấy ngụm nước, cũng không đáng lo. Nàng khoác lại quần áo, ngước khuôn mặt đầy lệ nhìn Khương Ninh: "Nương nương không ưa muội, muội sẽ không xuất hiện trước mặt người nữa." Nói xong liền để cung nữ dìu đi rồi. Truyện được dịch và đăng tại Sắc

- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.

Khương Ninh: "..."

Diễn kịch nhập tâm quá rồi đó!

Các phi tử khác đều ra hiệu: "Chúng muội cùng nương nương đợi tin lành."

Mọi người quay về Chiêu Nhân cung.

Qua nửa canh giờ, Thường Nhạc đã đến rồi, chỉ truyền lại một câu nói:

Tống Cẩn nói: "Vân Phi là ai? Cấm túc mười ngày"

Khương Ninh: "..."

Chúng phi: "..."

Vân Huyên khóc thút thít: "Bệ hạ thật thiên vị, rõ ràng là hoàng hậu tỷ tỷ bắt nạt ta, ta đâm đầu xuống hồ còn cấm túc ta!"

Phương pháp này thất bại, Khương Ninh có hơi ủ rũ nhưng vẫn sờ sờ đầu Vân Phi động viên: "Đừng buồn, muốn ăn gì bổn cung bảo Ngự Thiện phòng làm cho muội". Vân Huyên liên tiếp liệt kê món ăn, Khương Ninh lập tức sai người đến Ngự Thiện phòng truyền lời. Truyện được dịch và đăng tại Sắc

- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.

Vân Huyên thôi không khóc nữa: "Hoàng hậu tỷ tỷ, thực ra trước khi tỷ đến, bọn muội vì muốn thấy bệ hạ nên đã thử rất nhiều cách nhưng đều thất bại. Người từ bỏ bệ hạ đi."

Từ bỏ Tống Cẩn?

Chuyện này không phải là chuyện từ bỏ hắn hay không!

Ánh mắt cố chấp của Khương Ninh nhìn đến mức Vân Huyên thấy chấn động. Sau một khắc, ánh mắt nàng lại ôn hòa trở lại, khóe môi cong lên nụ cười: "Mấy ngày này đừng để cảm lạnh. Bổn cung để bọn Như Nhi đến bồi muội."

Vân Huyên lo lắng nhìn bóng lưng nàng rời đi.

Khương Ninh ở trong điện đi qua đi lại nghĩ biện pháp gặp mặt Tống Cẩn.

Nàng vô cùng muốn gặp hắn, muốn nghe lại thanh âm kia. Mỗi lần không nhịn được lại rống lên. Túc Nhi nhanh chóng giữ miệng nàng, thành khẩn khuyên lơn: "Kiềm chế, nương nương phải kiềm chế!"

Khương Ninh thống khổ lắc đầu: "Không kiềm chế được, ai tới cứu bổn cung đi!"

Túc Nhi cùng đám cung nữ cũng hết cách.

Huệ tần cùng chúng phi đến thăm nàng: "Nương nương, chúng ta chơi bài đi."

Khương Ninh dùng ánh mắt u oán nhìn các nàng: "Các ngươi cũng không muốn gặp hoàng thượng?"

Chúng phi: "Không muốn!" Muốn cũng có gặp được đâu!

Khương Ninh suy nghĩ thật lâu, liếc nhìn Vân Huyên: "Huyên Nhi, Vân đại nhân làm quan gì?"

Vân Huyên ngơ ngác: "Cha muội? Cha là Ngôn quan."

Ngôn quan? Chính là chức quan này.

Khương Ninh nắm lấy tay Vân Huyên, mắt sáng lấp lánh: "Vân đại nhân biết chuyện muội nhảy hồ chứ?"

"Biết a, còn truyền tin đến hỏi thăm muội. Muội nói là do đùa giỡn với nương nương thôi, không có gì hết"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!