Chương 20: (Vô Đề)

Trong điện Thái Hòa.

Tống Cẩn vừa nghe Khương Ninh đến liền vội đặt bút xuống, giấu xấp thư tình đi, ngồi nghiêm chỉnh, nói nhỏ một tiếng: "A Ninh, nàng đến rồi."

Khương Ninh đương nhiên không nghe được. Nàng đang cầu kiến bệ hạ mà không có hồi đáp, vẫn đang nhìn bên phía chúng phi.

Đám thần tử tuy hiểu được nàng bị bệ hạ cấm túc, nhưng hôm nay thấy nàng không dùng thân phận hậu cung mà dùng thân phận thần tử thì nói: "Bệ hạ lâu rồi không xuất cung, cứ thế này mãi e là không đúng, vẫn mong Khương tướng quân khuyên nhủ bệ hạ."

Tầm mắt Khương Ninh nhìn chúng phi một chút lại rời đi, nàng gật đầu đáp thần tử: "Đương nhiên ta sẽ nỗ lực cùng chư vị." rồi lại hướng về chúng phi: "Các ngươi về đi, đừng quấy rầy bệ hạ nghị sự."

Lúc này chúng phi mới châm biếm: "Nương nương, người đã mang thân phận tướng quân đến gặp bệ hạ, vậy cớ gì lệnh chúng thiếp rời đi?" Thiếu chút nữa là nói thẳng một tướng quân sao có thể ra lệnh cho chúng phi rồi.

"Như Phi nương nương!" Phụ thân của Như Phi cũng quỳ cùng các thần tử khác, sợ Như Phi đắc tội với Khương gia, vội rướn cổ lên gọi: "Nương nương người đang nói gì vậy? Mau nhận sai với hoàng hậu nương nương."

"Không, bổn cung mới không nhận sai với một tướng quân!" Lời này vừa ra khỏi miệng, Như Phi liền nhận lấy vô số ánh mắt sắc lạnh từ các phi tử xung quanh, nàng vẫn giữ vẻ kiêu căng, trong tâm lại chảy máu, trọng trách trên lưng thật nặng!

Cha nàng tức đến đỏ mặt, hận không thể đứng dậy lấy roi giáo huấn nàng, nhưng nàng đã là quý phi cao quý, cha nàng cũng không thể làm càn, đành nói: "Như Phi nương nương không thể không có phép tức như thế!"

Lời này vừa thốt ra, trong quần thần có mấy vị đen mặt, vì con gái họ cũng quỳ ở đây, nói Như Phi không có phép tắc tức là nói luôn con gái bọn họ rồi, vốn bọn họ xem như không thấy, mất mặt thì cũng mất mặt cùng nhau, nhưng có người mở miệng rồi, bọn họ cũng không thể im lặng mãi, từng người khuyên con gái mình rời đi.

Đám phi tử đương nhiên rất không bằng lòng, chẳng mấy khi được tham gia náo nhiệt, còn là vì giúp nương nương, làm xong việc sẽ được đưa ra một yêu cầu với nàng, không phải các nàng không có tiền đồ mà là yêu cầu này chỉ có Khương Ninh, hậu cung chi chủ mới có thể làm được.

Như Phi một lần nữa đảm nhiệm vai ác, hừ một tiếng: "Ta còn có phép tắc hơn người khác nhiều, thử hỏi Đại Chiêu của chúng ta, có hoàng hậu nào bị cấm túc lại dùng thân phận tướng quân để cãi lại thánh chỉ?"

Xung quanh im lặng.

Cha già đáng thương tức đến khóe miệng run rẩy, các phi tử còn lại cũng cãi lại cha mình, hiện trường ép Tống Cẩn xuất cung đã rất nhanh biến thành hiện trường gia giáo.

Tống Hoành: "……"

Lợi hại quá! Hoàng tẩu của ta!!!

Đoạn tranh chấp này kéo dài không ít thời gian, nhiệt huyết của quần thần cũng gần như mất hết.

Tống Hoành nhìn nhìn, thầm nghĩ ai nghĩ ra cái ý đồ xấu xa này a, ai xúi các ngươi làm bậy các ngươi mau lôi hắn ra đánh đi.

Quần thần lại không theo ý hắn, vẫn còn đang kiên trì.

Khương Ninh cảm thấy sưởi nắng đến ngất cũng được, để bọn họ nhớ cho kỹ, nhưng lại nhìn ánh mắt Như Phi lo lắng cho phụ thân mình, vẫn là thôi vậy, quay đầu lại hướng quần thần, nhẹ nói: "Đừng cãi nhau nữa, các nàng muốn thì để các nàng ấy đợi, cũng may là không nắng a."

Đao này vừa đánh lên sắc mặt quần thần đều khó coi, dưới sự kích thích đùng một cái từng người ngã xuống.

Khương Ninh bình tĩnh: "Mau truyền thái y!" Hai cung nữ đi tới, lại có mấy thị vệ liên thủ mang những đại thần đến chỗ bóng mát tránh nắng.

Mấy phi tử nhìn cha mình trong lòng thầm mừng may sao cha không ngất, nếu không sau này dập đầu bao nhiêu cái cũng không đủ bù đắp sai lầm hôm nay.

Khương Ninh nhạy bén nghe thấy có tiếng ùng ục, vậy là có đai thần đói bụng rồi. Cũng đúng, quỳ giữ trưa nắng, đến ngụm nước cũng không có mà uống, đói cũng chẳng sai.

Đói thật đúng lúc, Khương Ninh thầm cười trong lòng, dưới ánh mắt đầy hy vọng của quần thần giơ hộp gấm trong tay lên: "Bệ hạ! Thần có đồ vật muốn dâng cho bệ hạ! Xin bệ hạ ra gặp một lần!"

Nếu muốn lên án hành vi của Tống Cẩn thì không thiếu lời để nói, một câu thôi cũng có thể khiến ai nấy đều phẫn hận, nhưng nàng không thể nói, sau này Tống Cẩn vẫn còn cần nhưng thần tử này, nàng không thể để đến lúc đó vua quan có khoảng cách, đành dùng đến phương thức này.

Trong điện vẫn không có tiếng đáp, Tống Hoành đi vào, lúc sau phất quạt đi ra: "Tướng quân muốn dâng cho hoàng huynh thứ gì?"

"Bẩm bệ hạ, là "

Vừa dứt lời, xung quanh là tiếng kinh hô không ngừng, có đại thần quỳ gối đến hỏi: "Tướng quân nói thật?"

Khương Ninh nghiêng đầu, thấy là hậu nhân Hạp gia, hơi cong môi, mỉm cười gật đầu: "Sợ là không ai so với Hạp đại nhân đây hiểu rõ ý nghĩ bức tấu chương này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!