Chương 16: (Vô Đề)

"Buông tay." Khương Ninh đè nén thanh âm muốn giết chết Thẩm Âm, thầm nghĩ sợ là Tống Cẩn thật sự bệnh rồi, vừa nhìn thấy Như Phi không dám động, nàng nhẹ thở dài: "Ngươi sắp kéo tuột áo bổn cung rồi kia, mau buông đi." Truyện được dịch và đăng tại Sắc

- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương.

"….."

"Nương nương nhất định phải thả lỏng đi ạ." Như Phi lập tức buông tay, kéo lại y phục: "Vậy nương nương có lời gì muốn chuyển cho bệ hạ chăng?"

Như Phi cụp mắt, cũng phải chữa bệnh tương tư cho Tống Cẩn chứ nhỉ, bỗng nhẹ cười: "Thực ra cũng có một câu. Nàng nói với hắn là không ngờ bệ hạ lại yếu vậy, mới diễn kịch thôi mà đến thuốc cũng dùng đến rồi." Dù hiểu là Tống Cẩn có cách đối phó với Thẩm Âm đang chờ thị tẩm, nhưng nàng vẫn muốn chọc tức hắn cho hả giận!

Như Phi: "….."

Lời này, nàng, nàng sao dám đi chuyển lời a!

"Nương nương, chi bằng nói vài lời mật ngọt, bệ hạ thực sự rất rất nhớ người…."

"Lời mới nãy chuyển đi, hắn sẽ càng nhớ bổn cung, nhớ là một chữ cũng không được thiếu." Khương Ninh không cho nàng có cơ hội nói tiếp: "Túi gấm này lấy ở đâu thì đặt lại ở đó, tránh ả phát giác. Ngươi về đi, cứ ở đây, bổn cung sợ mình không khống chế được mà đánh người đó."

Như Phi biết họa Thẩm Âm gieo liên lụy đến nàng rồi, đến bệ hạ còn muốn độc chiếm thì việc hạ thủ với nàng là rất có khả năng, liền lập tức quay về. Truyện được dịch và đăng tại Sắc

- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương.

Chúng phi thấy nàng một bộ đáng thương bước ra, lại nghe trong điện có tiếng đổ vỡ, thầm nghĩ có khi nào hai bên đều tổn thương?

Rời xa khỏi Chiêu Nhân cung, Thẩm Âm nhẹ an ủi nàng: "Tỷ tỷ đừng giận, hoàng hậu nương nương vì không được ra khỏi cung mới tức giận, đợi người hết giận, chúng ta lại đến."

"Đến gì mà đến! Bổn cung tuyệt đối không tự rước nhục nữa!" Như Phi mắt đỏ lên, quay đầu về hướng Chiêu Nhân cung, tàn nhẫn nói: "Bổn cung và nàng ta quyết không đội trời chung!"

Mắt Thẩm Âm lóe lên, nhưng cũng không nói gì. Đêm đó, Tống Cẩn lại truyền nàng ta thị tẩm, nàng ta liền vui vui vẻ vẻ đi.

Như Phi thấp thỏm cả đêm, ngày hôm sau đến Thái Hòa cung, thật sự đem lời của Khương Ninh một chữ không sót nói cho Tống Cẩn nghe. Truyện được dịch và đăng tại Sắc

- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương.

Tống Cẩn nghe xong liền bối rối, mà sau đó lại lật đổ bàn, đi đi lại lại trong điện vài bận, hai mắt lóe lửa: "A Ninh sao có thể hiểu lầm phương diện đó của trẫm đó chứ? Có phải ngươi dùng kế ly gián không?"

Như Phi: "……"

Nàng chết lặng rồi.Hôm đó.

Đêm khuya tĩnh người.

Khương Ninh nằm trên giường cho đám cung nữ lui đi, mục quang dán vào bức họa, cả nửa ngày mới cười lạnh: "Không nghĩ là ngươi dám cùng nữ nhân khác lên giường!" Lời vừa thốt ra, cả không khí ngập tràn mùi giấm chua.

"Trẫm thực sự không dám."

Bên tai truyền đến âm thanh trầm tĩnh, Khương Ninh giật mình, liếc mắt đã thấy Tống Cẩn toàn thân áo đen đứng bên giường, không khỏi ngạc nhiên: "Sao ngươi lại đến đây?"

"May mà trẫm đến, bằng không sẽ không biết được hoàng hậu quan tâm trẫm như vậy." Tống Cẩn nhíu nhíu mày, thật y đúc bức họa nam nhân kia.

Khương Ninh không nhịn được nói: "Ta quan tâm ngươi hay không trong lòng ngươi cũng chả là gì đi?" Thanh âm lành lạnh: "Nếu thực sự không là gì vậy thì mấy bức thư tình tràn ngập ái ý của ta cứ để cho chó gặm đi."

Nàng thật đúng là nửa điểm thiệt thòi cũng không chịu, Tống Cẩn cười, nàng đã mắng đến hai câu rồi, nhưng hắn cũng không nỡ mắng lại, đành chỉ vào bức họa, ồ một tiếng: "Người này hình như rất quen."

"Đó là cố nhân của thần thiếp." Hắn đã không ngại diễn trò, vậy nàng cũng không nỡ hạ màn, nàng tức giận liếc qua hắn, lại chuyển sang bức tranh: "Nhìn mũi hắn, lông mày này, thực sự quá ư đẹp rồi, thần thiếp làm thế nào cũng không quên được…ô…."

"Không cho A Ninh nói nữa!" Tống Cẩn bổ nhào lên, đá giày xuống giường, kéo màn che lại, hai người lăn vào bên trong.

"Không ngờ ngươi còn biết ghen đấy." Khương Ninh nằm trong ngực hắn, hai tay bịt miệng mình lại. Tống Cẩn vẫn chưa hết giận, nằm ngửa trên giường, kéo Khương Ninh nằm đè lên ngực mình: "Tháo bức tranh xuống!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!