Chương 11: (Vô Đề)

Nếu muốn vào Từ An cung, phải có được sự đồng ý của Tống Cẩn, xem ra cần phải tìm Tống Cẩn nhờ giúp. Nàng đi tới cửa, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh hôm qua, quay đầu hỏi chúng phi: "Trong cung trừ các nàng ra, còn nữ nhân nào không?"

Vân Huyên nhỏ giọng hỏi: "Thái hậu có được tính không?"

Khương Ninh: "Ngoại trừ Thái hậu."

"Vậy chắc không còn đâu."

Đêm qua nữ nhân áo xanh đó là sao đây? Khương Ninh mang theo nghi vấn đến trước điện Thái Hòa, thấy Thường Nhạc: "Bổn cung muốn gặp bệ hạ."

Tống Cẩn không gặp nàng.

Khương Ninh híp híp mắt nghĩ xem có câu nào tâm tình không: "Bổn cung từng nói Vân Phi các nàng ấy là tâm can của bổn cung, kỳ thực là để kìm các nàng ấy thôi, bệ hạ mới là tâm can của ta."

Thường Nhạc: "…."

Nương nương người đúng là tra nữ mà!

Cửa điện mở ra.

Khương Ninh bước vào.

Bừa bộn của đêm qua đã được thu dọn sạch sẽ, trong điện thoáng đãng, Tống Cẩn lẻ loi ngồi một mình sau bàn, một tay sờ lên mặt nạ: "A Ninh."

Khương Ninh hờ hững ừ một tiếng, do dự không biết nên hỏi về nữ nhân áo xanh kia hay không, căn bản không chú ý đến hắn đang muốn tháo mặt nạ xuống. Truyện được dịch và đăng tại Sắc

- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.

Nếu Khương Ninh biết mình đã bỏ lỡ cái gì, chắc chắn hối hận muốn xông lên đánh Tống Cẩn quá. Nhưng Tống Cẩn đã không cho nàng cơ hội thứ hai, căng thẳng trong đôi mắt buông lỏng, tay đã để xuống rồi, thấy nàng quay trái quay phải, ánh mắt bay loạn xạ: "A Ninh muốn tìm gì?"

"Một nữ nhân." Khương Ninh xấu xa nói. Tống Cẩn nghẹn một họng, ngón tay không nhịn được đưa tay vuốt cánh hoa rơi trên đỉnh đầu nàng: "Trong điện trẫm trước giờ chỉ có một mình nàng là nữ nhân."

Khương Ninh ngẩn ra, nói dối cũng ngọt đến thế, sao lúc ta muốn thơm ngươi lại khóc? Đúng là vô lý! Nếu không phải nàng vội tìm Túc Nhi, không rảnh tính toán chuyện này, nếu nàng nói chuyện hôm qua thấy nữ nhân kia bắt hắn làm rõ không chừng lại làm hắn khóc một hồi ấy chứ. Truyện được dịch và đăng tại Sắc

- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.

"Bệ hạ hiểu nhầm ý thần thiếp rồi, thần thiếp tới tìm Túc Nhi, nha đầu này từ đêm qua đến giờ không về."

"Nàng ta không quay về?" Âm thanh cất cao chứng minh hắn biết chuyện, lòng Khương Ninh chìm xuống, lại nghe hắn nói: "A Ninh yên tâm, trẫm sẽ tìm được nàng ta."

"Vậy đa tạ bệ hạ." Khương Ninh ngồi chờ ở điện Thái Hòa, lúc này không thể cùng Tống Cẩn tranh chấp, hắn là người duy nhất có thể tìm được Túc Nhi, không nên để cập chuyện Từ An cung được. Truyện được dịch và đăng tại Sắc

- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.

Nàng quay về Chiêu Nhân cung, mở một quyển tiểu thuyết ra đọc, đọc vài hàng lại đóng lại, tựa như phát điên cười lạnh một tiếng: "Nói dối ta đúng không, nếu thật là ngươi, ngươi cứ đợi đó mà xem!" Giận hờn một lúc lâu lại mở sách ra đọc tiếp. Truyện được dịch và đăng tại Sắc

- Cấm Thành fanpage. xin vui lòng ghi rõ nguồn và up sau page 3 chương.

Cho đến buổi chiều, Túc Nhi vẫn chưa thấy đâu, chỉ có một khả năng đó là nàng không ở trong cung. Tống Cẩn vừa thấy Khương Ninh vẻ mặt tức giận bước đến, cười cười lấy lòng: "A Ninh."

"Bệ hạ, trâm cài đầu của Túc Nhi rơi ở gần Từ An cung, thần thiếp muốn vào đó kiếm." Cơn giận tích góp từ ban ngày của nàng vẫn chưa nguôi xuống.

"Từ An cung trẫm cũng phái người đi tìm rồi, không có ở đó."

"Thần thiếp muốn tự kiếm."

"A Ninh không tin trẫm?"

"Thần thiếp không phải không tin bệ hạ." Mấy chữ tâm tình không còn nữa, nàng lúc này ăn nói qua loa, như đang khiêu chiến uy quyền với Tống Cẩn: "Bệ hạ đừng ngăn cản nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!