Tống Cẩn còn đang yên lặng rớt nước mắt, như thể tiểu mỹ nhân bị cường hào ác bá bắt nạt không bằng, Khương Ninh có chút đau lòng, nàng đành thở dài thỏa hiệp: "Bệ hạ đừng khóc, thần thiếp ra ngoài đây." Nói rồi bước nhanh về phía cửa.
Thường Nhạc vội đuổi theo. Nàng quay đầu nhìn Tống Cẩn, phát hiện trong điện đã không còn bóng dáng hắn.
Trực giác cho thấy có chỗ sai sai, nàng muốn hỏi Thường Nhạc nhưng hắn là người của Tống Cẩn, nhất định sẽ về phe Tống Cẩn, đành đi đến Hiến Vương phủ tìm Tống Hoành.
"Hoàng tẩu." Tống Hoành giương mặt tuấn tú chào hỏi, mời nàng vào phòng sách, chúc mừng: "Nghe nói người và hoàng huynh đã ở chung một đêm."
"Hoàng đệ đừng nhắc nữa, bổn cung đêm đó còn muốn nhắc đến đệ với bệ hạ, ai ngờ bổn cung không cẩn thận làm bệ hạ khóc rồi." Khương Ninh cảm thán.
Tống Hoành ngạc nhiên: "Khóc? Hoàng tẩu nhìn nhầm chăng, hoàng huynh sao lại có hành vi con gái đó."
Khương Ninh thuật lại đêm đó cho hắn nghe, đương nhiên đã lược bớt cái đoạn xấu hổ đọc thư tình và đòi thơm Tống Cẩn, chỉ nói chuyện Tống Cẩn khóc rất lợi hại là chính.
Tống Hoành nghe mơ mơ hồ hồ, nghĩ thế nào cũng không hiểu sao Tống Cẩn lại vậy: "Hoàng tẩu nói rõ hơn chút đi."
Khương Ninh đành nói chuyện mình đòi thơm Tống Cẩn, Tống Hoành rất lâu mới che miệng ho một tiếng: "Có lẽ hoàng huynh ngại đó mà." Hoàng tẩu này của hắn thật thẳng thắn mà.
Ngại mà khóc? Khương Ninh không chấp nhận được cách giải thích này: "Hoàng đệ nghĩ lại xem, nói không chừng còn có nguyên nhân khác." Tống Hoành cũng chẳng tin tưởng cái nguyên nhân kia lắm, nghĩ một hồi nữa sắc mặt trầm trọng: "Hoàng tẩu, nếu người bị nhốt ở một chỗ trong một năm trời không ra ngoài, người sẽ thế nào?"
"Ta? Tuy là không thể, nhưng không chừng sẽ bị phát điên." Lời chưa dứt, hai người bỗng trở nên nghiêm trọng, mn chứ Tống Cẩn tự nhốt mình một năm trời, có bình thường mấy cũng hóa điên thôi!
"Hoàng tẩu, ta phải mau chóng gặp hoàng huynh!"
Tống Hoành gấp gáp hẳn. Khương Ninh thấu hiểu tâm trạng hắn lúc này. Nhưng gặp thôi thì có giải quyết được vấn đề đâu. Một chủ ý lướt qua đầu nàng: "Bổn cung lúc này có một cách hơi to gan…"
"Hoàng tẩu, tẩu cứ nói thẳng đi." Sắc mặt Tống Hoành biến đổi: "Hoàng tẩu đừng gây chuyện nữa, ta nghe nói Ngôn quan sắp tố tẩu hồ nháo đó."
Khương Ninh đang vui, có thể tha thứ hắn dội gáo nước lạnh lên đầu mình: "Bọn họ cứ dâng, chỉ cần không sợ bị bệ hạ đánh thì cứ dâng đi." Nàng nâng cằm, giương giương tự đắc, vô cùng cao ngạo, vô cùng bĩnh tĩnh.
Tống Hoành: "…."
"Ngươi không hỏi xem bổn cung có cách gì sao?"
Tống Hoành vô lực nói: "Dám hỏi, hoàng tẩu có cách gì vậy?"
"Bổn cung muốn lập một cách để vào ở trong điện Thái Hòa. Như vậy, ngươi muốn gặp bệ hạ thì cứ bảo muốn gặp bổn cung, vào điện Thái Hòa rồi, còn lo không được gặp bệ hạ sao?" Khương Ninh híp mắt cười, nếu nàng có thể ở cùng Tống Cẩn, dưới nhiều lần quan sát nhất định sẽ có thu hoạch.
Tống Hoành ngẩn người, sau đó kích động vỗ bàn một cái, chén trà trên bàn bị chấn động, phát sinh tiếng vang lanh lảnh: "Hay! Chủ ý này hay! Vậy hoàng tẩu muốn ta làm gì?"
Thấy hắn phấn khích, nàng cười nói: "Hoàng đệ không sợ bổn cung hồ nháo nữa?"
Tống Hoành cười nói: "Hồ nháo chút mà, dựa vào sự sủng ái hoàng huynh dành cho tẩu, chắc không sao đâu!"
"Vậy hoàng đệ tìm mấy vị Ngôn quan nói chuyện này ra, dù sao quan lại cũng rất khổ não vì chuyện của bệ hạ, bổn cung đây chính là đang giúp đỡ họ."
Chỉ cần Tống Hoành lên tiếng, đừng nói ngôn quan, mấy đại thần khác cũng phải kính nể. Tống Hoành quả nhiên phơi phới: "Vậy cũng được, việc gặp được hoàng huynh nằm trong tầm tay rồi."
Bàn xong chuyện, Khương Ninh mỉm cười, nhấp một ngụm trà lại hỏi Tống Hoành: "Đúng rồi, Hoàng đệ còn nhớ dáng dấp của bệ hạ chứ?"
"Đương nhiên nhớ."
Khương Ninh vui mừng: "Vậy hoàng đệ có thể dựa theo hồi ức nhờ họa sư vẽ lại chứ?"
"Cũng được."
Khương Ninh cười đến cong mắt: "Mất bao lâu?"
"Cái này không chắc, dựa vào miêu tả của ta thì cũng vẽ ra được đó, nhưng cũng phải cần có thời gian, hoàng tẩu muốn vẽ ra làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!