Chương 27: (Vô Đề)

Editor: Vy Ngôn

Beta: Dâu Tây  and Na

_________

Khí hậu Địa Trung Hải nóng ẩm bao phủ bán đảo Iberia và khí hậu nhiệt đới gió mùa vùng tam giác Trường Giang đã hình hình thành nên sự khác biệt rõ rệt về thiên nhiên lẫn con người.

Trước đó, gia đình nhà họ Tô sinh sống trong một trang trại nhỏ, sau đó mới chuyển đến ngôi nhà gạch xanh ngói đen nằm trong hẻm nhỏ hiện tại. Nhiều năm trôi qua, mọi thứ trong thành phố này dường như vẫn được lưu giữ lại, từ những con đường lát đá xanh đến những ngôi nhà có kiến trúc hoài cổ, điều đó càng khiến cảnh sắc nơi này trở nên đặc biệt.

Mùa mưa vừa qua không lâu, giờ đang là mùa mơ Giang Nam, Tô Thanh Gia cũng là một cô bé yêu thích cái vị chua chua ngọt ngọt của những trái mơ. Sắc màu đỏ tươi e ấp lẩn mình dưới tán lá xanh, tô điểm vào đó là những giọt sương sớm đọng trên từng phiến lá, cắn một ngụm, nước mơ đỏ tươi len lỏi qua kẽ răng thấm sâu vào đầu lưỡi, khiến ta lập tức cảm nhận được vị chua của nó.

Ngoài việc ăn ngay, người ta thường sử dụng mơ để làm đồ uống, đó chính là nước ô mai, vị ô mai ngọt mát hoà quyện với cái lành lạnh của nước đá đã trở thành một thức uống giải khát ngày hè.

Bà nội Tô làm nước ô mai rất ngon, mỗi khi mùa mơ đến, những quả xấu hơn sẽ mang đi làm nước ô mai, còn nhưng quả nhỏ thì được ướp lên ủ thành rượu mơ.

Bác sĩ dặn kỹ là không nên uống nhiều rượu, nhưng bà nội Tô lại không nỡ cướp đi niềm vui nhỏ bé của ông nội Tô. Thường ngày bà quản rất chặt, tuy nhiên nếu gặp chuyện vui, bà sẽ cho người bạn già uống một hai cốc để đỡ nhung nhớ.

Sau khi về nước, Tô Thanh Gia cảm thấy tất cả mọi thứ đều rất mới mẻ, bởi vì hơn chục năm rồi cô chưa được nhìn thấy khung cảnh này. Đoạn Kiều [*] ngày nay thu hút khá nhiều khách du lịch đến thăm, đi kèm theo đó là rác thải mà chính những vị khách đó mang lại, may mà rặng liễu hai bờ vẫn có thể sinh trưởng khỏe mạnh.

Có vẻ thời gian không chỉ mang đến cho thành phố này sự phát triển, mà còn kèm theo cả sự chôn vùi.

[*] Đoạn Kiều: Hay còn gọi là Cầu Đoạn, là một trong 10 cảnh đẹp của Tây Hồ. Cầu Đoạn (theo tiếng Hán chữ "đoạn" ở đây có nghĩa là đứt, gãy; đoạn trong từ đoạn trường), vốn có tên là cầu Bảo Hựu, lại có tên khác là cầu Đoàn Gia (gia đình đoàn tụ) hay cầu Đoản (cầu ngắn). Cây cầu này gắn với một câu chuyện dân gian nổi tiếng nhất của Trung Quốc là "Truyện Bạch Xà" mà tại Việt Nam chúng ta quen gọi là "Thanh Xà – Bạch Xà".

Bà nội Tô học cách làm ô từ trong con hẻm nhỏ này, nhiều năm trôi qua, tay nghề cũng trở nên thuần thục, tự mở cho mình một cửa hàng nhỏ, sống những ngày tháng bình yên.

Giấy dầu làm mặt ô, trúc tương phi [*] làm cán ô, kết hợp với bút pháp thần kỳ của ông Tô, tạo nên những đường nét hoa văn tinh tế, biến mỗi chiếc ô được tạo ra thành một tác phẩm nghệ thuật

[*] Trúc tương phi: Là loại trúc hoa nổi tiếng, thuộc nhóm thực vật Trúc Á, mọc ở vùng ở Hồ Nam, Hà Nam, Giang Tây, Chiết Giang. Thân trúc màu nâu và có đốm hoa ban màu tím.

Mặc dù chưa thể thích ứng với những cơn mưa hè đột ngột ở Hàng Châu nhưng Tô Thanh Gia rất thích những chiếc ô làm bằng giấy dầu này. Trên con đường nhỏ trải đá xanh, ta có thể tình cờ bắt gặp một vài cô gái phiền muộn đi dạo ở đó.

Hôm nay rảnh rỗi, bà nội Tô dẫn Tô Thanh Gia đến ngôi trường trước kia cô học đi dạo một vòng. Trường có diện tích không quá lớn, mấy toà nhà thấp trước kia đã được xây mới khang trang, dây thường xuân leo kín mặt tường. Tô Thanh Gia chạy tới ngắt một nhánh thường xuân, lá to bằng tờ tiền nhỏ, bên cạnh hơi phiếm hồng.

"Trước kia, việc con thích nhất chính là đến đây hái lá, giờ trở về vẫn thích quay lại đây nhỉ?" Bà nội Tô sờ đầu cháu gái: "May là con ra nước ngoài, nếu không lá ở đây sẽ bị con vặt hết."

Lời này mang theo nhiều ngụ ý, cuộc sống vốn dĩ quá cực khổ, bà Tô cũng dần học được cách nói ẩn dụ, để tự dẫn đường chỉ lối cho bản thân, đồng thời khuyên nhủ người khác.

Bà Tô trả lời: "Được, được, bà nội nói sai, bà nội nói không đúng, là do bà nhớ con thôi."

Bà nội Tô vốn là người Hàng Châu chính gốc, dù đi theo ông lão người Đông Bắc nhiều năm nhưng chất giọng mềm mại nhẹ nhàng vẫn không hề thay đổi.

Nghe bà nói nhớ mình, Tô Thanh Gia bỗng cảm thấy chua xót, không biết phải đáp thế nào.

Thấy cháu gái nhỏ ngoan ngoãn im lặng đứng đó, không nói lời nào, bà Tô kéo Tô Thanh Gia đi tiếp về phía trước: "Ông và bà tất nhiên sẽ nhớ con, nhưng bà vẫn hi vọng con có thể đi xa, chỉ cần con sống tốt là được. Nhớ kĩ lời bà nói, ngày nào cũng phải vui vẻ, đừng nghĩ phức tạp quá nhiều." Bà nội Tô chuyển đề tài: "Thanh Gia, nghe mẹ con nói bây giờ con đang học piano hả?"

Tô Thanh Gia chớp mắt, dùng sức ép nước mắt vào trong, vui mừng khôn xiết, "Đúng vậy bà nội, giờ con đang học piano với thầy Louis. Mọi thứ đều rất ổn."

"Thanh Gia nhà mình giỏi quá, về nhà bà nội sẽ làm đồ ăn ngon cho con, coi như là khen thưởng." Bà nội Tô cười nói.

"Bà nội, chờ con học thành tài con sẽ biểu diễn cho nội xem."

"Được được, bà chờ con."

Tô Thanh Gia nhảy chân sáo, "Sau này con muốn đến □□ [*] biểu diễn, con muốn mời bà ngồi hàng ghế vip."

[*] Mình đã tìm tất cả bản Raw nhưng không tìm ra địa điểm được nhắc đến. Mong mọi người thông cảm.

"Bà không biết □□ là nơi nào, nhưng nếu có thể nhìn thấy con trên Xuân Vãn [*], bà đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn, so với Phí Tường đều giống nhau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!