Chương 24: (Vô Đề)

Editor: Vy Ngôn

Beta: Dâu Tây 

_________

Lễ Phục Sinh tới, phố lớn ngõ nhỏ đều trở nên nhộn nhịp. Họ mặc trang phục chú hề, cầm vô số đạo cụ với đủ màu sắc trên tay. Để chào mừng ngày tái sinh của chúa Jesu và hàng nghìn sinh mệnh khác, người ta thường nhuộm trứng gà nhiều màu để tặng cho bạn bè và người thân, gió khẽ thổi mùi thịt dê nướng vào hàng ngàn hộ gia đình.

Louis không phải người theo đạo Kitô, nhưng điều đó không cản trở việc ông tận hưởng ngày hội hấp dẫn này.

Ông cầm ly rượu vang đỏ trên tay, hương thơm, màu sắc diễm lệ như đang nổi lên từng gợn sóng dài.

Sau lời chào hỏi đơn giản, Louis vươn tay bắt tay Tô Thanh Gia, nhẹ nhàng cầm lên đánh giá. Tô Thanh Gia còn nhỏ, vừa mới đón sinh nhật mười tuổi, tay cô rất mềm, giống hệt loại rễ hành dài mỏng trong sách thường nhắc đến, ánh đèn chiếu vào có thể thấy rõ gân xanh chảy xuôi theo dòng máu.

"Bàn tay đẹp lắm." Louis nói, "Chiều dài rất tuyệt, nhưng lực có vẻ không đủ."

Piano được coi là vua của các loại nhạc cụ, tuy rằng đánh một phím đàn không tốn nhiều lực, nhưng nếu diễn tấu một khúc thơ văn hoa mỹ, nghệ sĩ phải huy động toàn bộ sức mạnh của cơ thể, dồn hết lực vào cổ tay. Mỗi lần ấn phím đều phải khống chế chuẩn xác, mạnh nhẹ phù hợp, như vậy mới có thể chơi tốt.

"Piano Concerto No. 3" của Rachmaninov được coi là bản nhạc khó tấu nhất trên thế giới, việc tấu nó đã trở thành một thử thách lớn đối với nhiều người. Vậy tại sao người làm được đã ít lại càng ít hơn?

Thứ nhất, họ không tái hiện được ý chí sắt đá của bản nhạc. Nếu không có kinh nghiệm, không có cảm xúc, không có sức mạnh thì sẽ không thể hiểu nổi ý nghĩa ản sâu trong đó.

Thứ hai, họ không đủ thể lực và sức mạnh.

Đúng vậy, chính xác là họ không có đủ thể lực và sức mạnh để khống chế, làm chủ cả bản nhạc. Về phương diện này, có lẽ đàn ông mạnh hơn phụ nữ.

Đó cũng là nguyên nhân mà những nghệ sĩ piano nổi tiếng trên thế giới thường là đàn ông.

Tay Tô Thanh Gia thật sự rất đẹp, chiều ngang vừa đủ, có điều khả năng sẽ bị hạn chế bởi thể lực.

Louis buông tay Tô Thanh Gia ra, tay người đàn ông ở tuổi 60 khá nhẵn mịn, gần như không có nếp nhăn, chứ đừng nói đến chuyện da có đốm đồi mồi, lúc vừa nắm tay, cô cảm nhận được sức lực tiềm tàng ở tay ông.

"Bella, hãy đàn cho ông nghe một bài, bài mà cháu muốn chơi nhất." Louis dẫn họ tới phòng piano.

Dưới ánh mắt cổ vũ của ba mẹ, cô ngồi trước cây đàn, khẽ nâng tay lên ấn thử một phím, âm thanh êm dịu và sắc bén của Steinway vang lên trong căn phòng, đem tới từng hồi rung động.

Cô mỉm cười nhìn về phía Louis, lộ ra đường cong tuyệt đẹp ở cổ.

Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên, một âm cất lên kéo theo một âm khác, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, sau đó nhanh chóng chuyển sang đoạn điệp khúc với tiết tấu nhỏ khác.

Những ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn đen trắng, tốc độ rất nhanh, ngón tay trắng mềm mại hệt như chú bướm vỗ cánh, vật lộn với cơn bão.

Tác phẩm này tên "La Campanella", ba người ngồi xem rất kinh ngạc, không ai có thể ngờ rằng Tô Thanh Gia lại dùng bản nhạc rắc rối, khó chơi nhất để thể hiện tài năng của mình.

"La Campanella" của Liszt [*] tuy không dài, nhưng lại đặt ra yêu cầu kỹ xảo rất cao đối với những người hiểu biết âm nhạc, hay còn được biết đến là một trong những khúc tấu khó chơi nhất thế giới, mặc dù xếp hạng không cao, nhưng cũng đủ để thể hiện sự vất vả khi chơi nó.

[*] Liszt: Là một nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc người Hungary. Ông là người biểu diễn có danh tiếng ở khắp châu Âu vào thế kỉ 19, ông có kỹ thuật điêu luyện trên bàn phím. Ngày nay ông vẫn được xem như là một trong những nghệ sĩ Piano lớn nhất từ trước đến nay.

Louis mới chỉ cẩn thận quan sát tay của Tô Thanh Gia, so với những cô bé cùng tuổi khác thì tay cô không lớn, ngón tay rất dài. Do tuổi nhỏ nên tay chưa đạt tới kích cỡ quãng tám [*], trong lúc trò chuyện, ông biết cô bé này mới học piano 6 năm, chính thức học tập được 2 năm, Louis thật sự rất lo lắng.

[*] Quãng tám: Trong âm nhạc, một quãng tám hay bát độ là một quãng âm hay khoảng cách về thời gian giữa một nốt nhạc với một nốt khác có tần số gấp nửa hoặc gấp đôi nó. Ý ở đây là tay Tô Thanh Gia chưa thể chơi được quãng tám

Nhưng khi tay Tô Thanh Gia chạy xuôi theo tiếng nhạc, họ hiểu ra tất cả lo lắng chỉ là dư thừa, cô nắm bắt âm tiết khá tốt, đàn piano giống như một đứa trẻ nghe lời, phát ra âm thanh theo quy luật từ tay cô.

Năm phút trôi qua rất nhanh, khúc nhạc sắp chấm dứt, âm cuối vang lên hơi lưu luyến, lưu lại dư âm mãnh liệt. Tô Thanh Gia rút tay lại, sau đó quay về phía ba người, cúi đầu làm lễ chào.

Tuy không mặc váy, nhưng sự ưu nhã toát ra từ người cô vẫn được khắc họa rõ nét qua động tác này, áo len trắng khẽ động khiến Louis không khỏi tưởng tượng tới một vị nữ hoàng nhỏ tuổi.

Không ai nhắc Tô Thanh Gia làm vậy, nhưng cô vẫn chào một cách tự nhiên, biến cả gian phòng thành sân khấu của mình, Louis và ba mẹ cô chính là khán giả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!