Editor: Vy Ngôn
Beta: Dâu Tây
_________
Giải vô địch quốc gia Tây Ban Nha hay còn được gọi là La Liga hừng hực khí thế sắp diễn ra, mỗi ngày trôi qua Tô Thanh Gia đều thấy truyền thông quảng cáo và dự đoán đội chiến thắng của các trận đấu, thậm chí là nhà vô địch năm nay. Lúc này, bà ngoại Sophia và ông ngoại Minh Úc đang cãi nhau ầm ĩ, ngày nào Minh Linh cũng nhận được điện thoại gọi đến từ Madrid, hai người người già đầu kia có thể lải nhải không ngừng nghỉ suốt một giờ với con gái qua điện thoại.
Nguyên nhân không quá xa lạ, Sophia là fan trung thành của những chú kền kền trắng Real Madirid, trong khi đó Minh Úc lại là khách quen ở khán đài phía nam sân Camp Nou. Mỗi lần đến trận Derby, hai người thậm chí có thể vì Real Madrid và Barca xảy ra đại chiến, đương nhiên sẽ không nghiêm trọng tới mức gây lộn, nhưng cũng cãi nhau một lúc. Họ liên tục gọi điện thuyết phục con gái đứng về phía mình.
Tô Thanh Gia thật sự rất muốn bảo hai người già đừng cãi nhau hay cá cược nữa, cô biết kết quả của trận cầu lịch sử này, Real Madrid là đội giành được chiến thắng.
Đau lòng thay, biết cũng chả làm được gì, cô không dám nói, mà nói ra chắc cũng chẳng ai tin.
Cô nên chăm chỉ tập luyện piano hơn.
o(︶︿︶)o Haizzz, người đẹp ôm má, cuộc sống trẻ con không vui chút nào, bao giờ mới trưởng thành đây.
Bên cạnh đó vẫn có một việc khiến cô vui vẻ, chỉ vài ngày nữa là cô có thể xách cặp bước vào lớp 6, tương lai tốt đẹp đang chào đón cô ở phía trước, tạm biệt và không hẹn gặp lại hai năm cấp một đã qua.
Bên này, Tô Thanh Gia ở nhà nhàn nhã hưởng thụ kỳ nghỉ hè không có bài tập về nhà, ngày ngày luyện đàn piano, uống trà chiều, nếu không có việc gì làm thì chơi búp bê barbie với Lưu Mộng Nhã, cuối tuần tới thăm cậu nhóc tóc vàng. Quả thật là không có gì vui sướng hơn.
Trong khi đó, Carlos đang cực khổ rèn luyện nhằm nâng cao kỹ năng đá bóng của mình. Vì được đẩy lên U14, để đuổi kịp tiến độ của mọi người cậu cần học nhiều thứ hơn, những hiểu biết về bóng đá cũng rộng hơn. Từ thứ hai đến thứ sáu, Carlos không có chút thời gian nhàn rỗi nào, huấn luyện viên lập ra một chế độ huấn luyện mới toanh, lấy thân thể cậu làm tiêu chuẩn để nâng cao sức chịu đựng, thể lực là tiền đề của mọi thứ.
Những điều đó đương nhiên cậu vẫn có thể tiếp thu được, nhưng việc khiến Carlos đau đầu nhất chính là thực đơn mà chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp cho cậu.
Carlos dùng đũa chọc vào món ăn mà cậu không biết là cái gì, nó giống như cháo vậy.
Nghe nói nó rất giàu protein, có thể bù đắp cho quá trình phát triển.
Vậy nên Carlos đành bày ra bộ mặt không cảm xúc, ngậm đắng nuốt cay cố ăn vào, tuy nhiên bình thường mặt cậu vốn đã không biểu lộ cảm xúc.
Cậu ăn rất nhanh, không thèm quan tâm đến hương vị của nó, cho hết vào miệng. Lúc ra khỏi nhà ăn, dì đưa cơm nhìn cậu chằm chằm, càng nhìn càng cảm thấy vừa mắt, bà nghĩ cậu thiếu niên có vẻ rất thích ăn món này, lần sau sẽ chuẩn bị cho cậu nhiều hơn.
Ngoài sân bóng, Carlos và các đồng đội tập sút bóng vào khung thành.
Sau việc đối đầu lần trước, Carlos bị tạm ngừng đào tạo, những thành viên gây chuyện khác cũng bị trừng phạt nghiêm khắc. Bóng đá là môn thể thao đề cao tình đồng đội, không ai muốn trở thành bàn đạp giúp người khác thành công. Một khi đã tới sân bóng, cho dù các thành viên có bất hòa thế nào thì cũng phải nhún nhường một bước.
Làm gì có chuyện đó!
Rất nhiều cầu thủ âm thầm tranh đấu, loại trừ nhau, huấn luyện viên mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không quá phô trương là được. Trước mặt truyền thông, tất cả là anh em tốt, tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, đi chung một đôi tất, ngủ chung với một người phụ nữ.
Thôi nói hơi xa rồi, hành động của Carlos lần trước quả thực hơi quá, thẳng thừng giơ ngón giữa trên sân bóng không khác gì xé rách mặt mũi đối phương, hơn nữa bên trên cũng bí mật phê bình cậu. Thời điểm đó, Reixach bị xoay giữa muôn vàn ý kiến, đành để Carlos nghỉ ngơi một thời gian.
Tuy nhiên nhóm Garcia cũng chẳng dễ chịu hơn, huấn luyện viên trách mắng, phạt chạy mấy vòng khiến họ mệt đến nỗi nằm la liệt vài ngày, ngày nào cũng phải chứng kiến gương mặt đen thui của Bernar Jess.
Dù sao họ cũng là những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, chẳng phải chỉ giơ ngón giữa thôi sao? Chuyện này cũng không có gì to tát, Carlos chủ động xin lỗi thì mọi việc sẽ coi như xong.
Đó là những gì Carlos giải thích với Tô Thanh Gia, Garcia xấu tính bảo Carlos một đánh mười.
Sau đó kết quả thế nào?
Kết quả chính là mười người thua một, đội trưởng đổi thành Carlos.
Carlos cảm thấy nắm đấm chính là đạo lý, nhưng cậu muốn biểu hiện cho Tô Thanh Gia thấy cậu là một đứa bé nghe lời.
Biết việc này, Garcia nghĩ thầm: Đúng là một tên nhóc nguy hiểm!
Sau trận đấu đối kháng ngày 27 tháng 8, Garcia hoàn toàn nể phục Carlos, cú chuyền bóng tuyệt vời, đầy kĩ thuật kia đã khiến Carlos trở thành trung tâm của cả đội Vàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!