Chương 21: (Vô Đề)

Editor: Vy Ngôn

Beta: Dâu Tây 

_________

Carlos cảm thấy rất nóng, mặt cậu vừa đỏ vừa nóng như bị ánh nắng thiêu đốt.

Cuối cùng, cậu thiếu niên 17 có nhiều hooc – môn "lải nhải" đã chịu rời đi, Tô Thanh Gia cầm thư mời lên quạt nhẹ, mắt quan sát khắp nơi nhưng nhất quyết không chịu nhìn vào đôi mắt mong chờ giống hệt Labrador [*] của người nào đó.

[*] Labrador: Thường được gọi với tên thân thuộc là Lab, là một giống chó săn phổ biến ở Mỹ chúng thuộc nhóm chó săn mồi (gundog) và thường dùng để tha các con mồi về cho chủ trong các cuộc săn. 

Labrador căng thẳng không dám mở miệng, chỉ có thể ngọ nguậy tai.

Thấy ánh mắt đáng thương giống nàng dâu nhỏ mới về nhà chồng của Carlos, Tô Thanh Gia không đành lòng lạnh nhạt, từ từ bước về phía trước.

Carlos vội vàng nhảy lên, mắt lấp lánh mang theo gợn sóng xanh thẳm, mái tóc vàng bay lên hạ xuống như đang đón gió..

"Anh nhảy lên làm gì? Sợ em ăn thịt anh chắc?" Tô Thanh Gia quạt nhẹ, lòng thấy phiền muộn, chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao càng lúc càng nóng thế này?

Carlos lẳng lặng rút chân về, mỗi bước đi đều liếc nhìn Tô Thanh Gia một cái, thấy Tô Thanh Gia không phản ứng gì mới dám bước bước tiếp theo. Quá trình quay về chỗ cũ diễn ra tương đối vất vả, "Em……"

Giọng cậu nhỏ như tiếng ruồi bay, Tô Thanh Gia cố gắng lắng nghe một lúc lâu nhưng vẫn không nghe rõ, "Anh nói gì? Vừa rồi em nghe không rõ, anh có thể nói lại lần nữa không?"

"Em……" Giọng nói càng nhỏ hơn, yết hầu chỉ phát ra tiếng ưm a a giống như bị ai dó chặn họng.

Tô Thanh Gia hoàn toàn bất lực, đành phải buông tay: "Chàng trai, anh nói to hơn được không? Ít nhất em cũng phải nghe được vài tiếng chứ."

Khí nóng trong lòng Tô Thanh Gia từ từ dâng lên, trời nóng khiến thế xác và tinh thần đều nóng theo.

Carlos ngẩng đầu, cố gắng hít sâu vài hơi, dáng vẻ giống hệt người sắp bước lên đoạn đầu đài, ngay cả khí trong phổi cũng bị cậu điều ra. Vừa định hé miệng thì thấy Tô Thanh Gia nhìn mình không chớp mắt, cậu vô thức thốt lên: "Em đẹp quá!"

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Ít nhất lần này cũng nói rõ ràng từng chữ, tuy khá nhỏ nhưng vẫn đủ để Tô Thanh Gia cảm thấy ấm lòng. Không hiểu tại sao lòng cô bỗng mát rượi, bao bực bội nóng nảy đều được xua tan, thấm vào ruột gan.

"Cảm ơn lời khen của anh, màn trình diễn của anh rất tuyệt vời." Mặt Tô Thanh Gia lập tức nóng lên, âm thầm khinh bỉ bản thân, đã là bà dì quái gở mà còn bị mấy câu khen ngợi của một cậu nhóc làm cho ngượng ngùng.

Đúng thật là……

Thật đáng xấu hổ ^*(–)*^

Carlos nhìn cô bé chỉ cao đến ngực cậu, chiếc váy chiffon màu vàng tôn lên làn da mềm mại, mái tóc đen dài xõa ngang eo bị gió thổi bay tạo thành một độ cong đẹp như cầu vồng, đôi mắt hổ phách không còn thất vọng và buồn bã, ngược lại tràn ngập vui vẻ, hạnh phúc.

Cậu lặng lẽ chuyển tầm mắt xuống cánh tay, lòng dấy lên áy náy, không biết vết thương do phơi nắng của Bella đã đỡ chưa. Tất cả đều tại cậu không tốt, nếu cậu suy nghĩ thông suốt sớm hơn thì Bella đã không phải nhặt bóngvà bị thương.

Chuyện này hoàn toàn không phải là lỗi của Carlos, da Tô Thanh Gia vốn dĩ non mịn như trẻ con, ngày nào cũng dùng kem dưỡng. Qua nhiều năm tháng tự do bay nhảy, làn da tuyết ấy càng mịn màng hơn, chỉ cần phơi người trong nắng một lúc sẽ bị rạn da, chứ đừng nói tới việc nhặt bóng dưới ánh nắng gay gắt.

Tuy rằng lần nào ra ngoài Tô Thanh Gia cũng thoa một lớp nước hoa hồng, sau đó phủ kem nhài và sơn trà lên, cuối cùng mới thoa kem chống nắng, nhưng da vẫn dễ bị tổn thương.

Việc làm lần trước của Carlos quả thật không đúng, không ai có thể chịu nổi hành động mang tính sỉ nhục như vậy. Vì thế cô mới đồng ý đi nhặt bóng cho nhóm Garcia trong vòng 2 tuần để đổi lấy cơ hội cho Carlos. Mặc dù có vài thành viên cố tình đá bóng bay xa nhưng Tô Thanh Gia vẫn không oán trách nửa lời.

Sau khi về nhà, Tô Thanh Gia chăm sóc kỹ càng nhưng vẫn không cải thiện được, da cổ và da tay đều bị rạn, mặt nhờ đội mũ nên chỉ hơi rát nhẹ.

Nghe Oleguer nói ngày nào Bella cũng đi nhặt bóng, Carlos lập tức lo cho làn da của Bella. Ở cạnh nhau lâu như vậy, dù không hiểu gì về phái nữ, cậu vẫn biết rằng da của Bella vô cùng mềm mại, chỉ sử dụng lực hơi mạnh cũng đủ khiến tay Bella hồng lên. Lần nào ra ngoài chơi Carlos cũng chọn chỗ có mái chắn và giúp Bella che bớt ánh nắng.

Với thị lực tốt, Carlos hoàn toàn có thể nhìn thấy da của Tô Thanh Gia qua lớp vải chiffon trong suốt. Cậu nghiêm túc ngắm nhìn Tô Thanh Gia một hồi, đến khi xác định mặt không ửng đỏ mới rời mắt.

Bị Carlos nhìn một cách nghiêm túc và mãnh liệt, Tô Thanh Gia cảm thấy mặt như bốc cháy, vội vàng quay đi, "Mấy ngày không gặp mà anh đã biết nói lời ngon tiếng ngọt khen các bạn gái, đúng là không biết xấu hổ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!