Editor: Mỡ
Beta: Dâu Tây
__________
Tô Thanh Gia rời khỏi La Masia.
Vì đã từng viết mấy kỳ chuyên mục giới thiệu nên cô cũng hiểu sơ qua về căn bệnh trầm cảm mức độ nhẹ này.
Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một con đường, thông thường những người bị bệnh này sẽ có chỉ số thông minh vượt trội, năng lực nắm bắt và tiếp nhận sự vật cao. Đối với người thường, sau khi nhận thức sự vật hay sự việc nào đó, nếu qua thời gian dài không tiếp xúc thì sẽ nhanh chóng quên đi, nhưng đối với người mắc bệnh trầm cảm, trong đầu họ sẽ lặp đi lặp lại và liên tục suy nghĩ về vấn đề này.
Nội tâm của họ là một vòng tròn khép kín, mâu thuẫn càng lúc càng trở nên gay gắt, thậm chí còn lấy bản thân làm trung tâm.
Tỷ lệ mắc bệnh này còn thấp hơn cả trúng số, nguyên nhân là do di truyền, hoàn cảnh, nguy hiểm hơn nếu không điều trị có thể sẽ dẫn đến một loạt bệnh tâm lý nguy hiểm như tự kỷ, đa nhân cách…
Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực đến vậy. Giống như tất cả cố gắng đều không được đáp lại, bao tâm huyết, hi vọng bỏ ra đều không nhận được kết quả, cười mà không ai để ý tới.
Tô Thanh Gia đứng ở trạm xe buýt, lẳng lặng nhìn người đến người đi.
Hiện giờ cô không biết phải đi đâu, không biết đi chuyến xe nào, cũng không biết sẽ xuống ở đâu.
Cô không biết làm gì để hình ảnh cậu bé dịu dàng mỉm cười ôm hoa trên đường phố khi xưa lặp lại.
Cô không biết mình có thể làm gì cho cậu bé bất chấp mưa to gió lớn chạy tới tặng quà sinh nhật cho cô.
Cô không biết mình có thể làm gì để giúp cậu bé luôn nỗ lực tập luyện ấy.
Cô nhớ trước đây đã từng xem qua một quyển sách, trong sách viết: Chúng ta đều muốn trở thành vị thần vĩ đại nhưng sau đó lại biến thành Tôn Ngộ Không. Chúng ta đều háo hức trở thành anh hùng trong giây phút khó khăn nhưng sau đó lại biến thành chú gấu con chờ sự giúp đỡ. Chúng ta luôn treo từ sau đó trên miệng và biến nó thành quá khứ.
Cuộc sống lúc nào cũng tặng bạn một cú đau kịch liệt, một nhát dao chí mạng khi bạn lơ đãng.
Tô Thanh Gia muốn giúp cậu bé cô đơn ấy, cậu hệt như một ngôi sao, sống nhiều năm ngoài ánh sáng, dùng tất cả ánh sáng và nhiệt độ của mình để nuôi dưỡng bầu trời.
Thiếu niên bình dị ấm áp vốn sinh ra để tỏa sáng, không đáng bị vứt bỏ sớm. Mọi người không nên cô lập cậu, cậu đáng có được những thứ tốt đẹp nhất.
Tô Thanh Gia lau nước mắt, cô muốn đi tìm cậu, cô muốn giúp cậu, nếu cả cô cũng bỏ rơi Carlos, vậy thì cậu chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Cô quay đầu lại, chạy về phía La Masia.
Reixach rót ly nước cho cô gái nhỏ nhưng mang tâm hồn người lớn: "Cháu đến vì Carlos sao, bác nghĩ cháu nên biết bệnh tình của cậu ấy."
"Đúng, mà cũng không đúng."
Reixach kéo ghế qua: "Bella, bác thật sự rất cám ơn cháu vì đã phát hiện ra một thiên tài cho La Masia, bác cũng hiểu được tâm trạng và suy nghĩ của cháu lúc này."
Thấy sắc mặt nặng nề của Tô Thanh Gia, Reixach tiếp tục nói: "Quả thật mọi người đều có thể thấy được tương lai xán lạn của Carlos sau này, nhưng suy cho cùng thì cậu bé vẫn còn nhiều thiếu sót."
"Chẳng lẽ sự xuất sắc của anh ấy không đủ để che dấu chỗ thiếu sót nhỏ bé đó sao?" Tô Thanh Gia hỏi lại.
Reixach gõ lên bàn trà: "Cháu nói đúng, tài năng của cậu bé đủ để lu mờ thiếu sót. Bella, ban lãnh đạo chỉ tạm dừng đào tạo chứ không phải vĩnh viễn, lần thi đấu này là một phép thử, là cơ sở để mọi người tìm cách khắc phục. Mọi người rất quan tâm tới vấn đề tâm lý của Carlos, những điều này đều có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp theo dõi, nhưng hiện giờ cậu bé đã bị kích thích chạm đến một giới hạn nào đó nên ban huấn luyện bắt buộc phải cho cậu ấy thời gian để bình tĩnh."
Tô Thanh Gia nhíu mày: "Nếu anh ấy không thể bình tĩnh thì sao? Các bác định làm thế nào?"
Reixach đan hai tay vào nhau đặt lên đùi: "Ban huấn luyện sẽ mời bác sĩ tâm lý tới tiến hành trị liệu, chắc cháu cũng biết căn bệnh này rất hiếm nên phương pháp trị liệu cũng có hạn. Không ai có quyền chôn vùi tài năng bóng đá đã được định sẵn của cậu bé, Bella, tại Barca, Carlos nhất định sẽ gặt hái được nhiều thành công, quan trọng hơn hết là có một tương lai tươi sáng."
Tô Thanh Gia nhắm mắt, hít một hơi thật sâu hỏi: "Việc trị liệu sẽ tiến hành bí mật ạ?"
"Hiện giờ bệnh của cậu bé vẫn là bí mật, có điều bệnh trầm cảm rất khó nắm bắt, suốt một năm qua bọn bác vẫn chưa tìm được cách hữu hiệu, nếu cần thiết thì bắt buộc phải công khai trị liệu để tìm kiếm sự giúp đỡ từ mọi nơi trên thế giới. Bác tin sẽ có cơ quan đoàn thể cảm thấy hứng thú và quyết định nghiên cứu cách chữa trị." Reixach nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!