Editor: Mỡ
Beta: Dâu Tây
__________
Bóng đá là môn thể thao thịnh hành nhất trên thế giới và cũng là môn thể thao được yêu thích nhất. Sự hấp dẫn của nó đã vượt qua rào cản lịch sử, không ngừng trở nên phong phú, từng bước hoàn thiện hơn. Hình thức vận động này không chỉ là cuộc đua về thể lực mà còn là cuộc chiến về trí tuệ, vừa đề cao năng lực cá nhân, vừa thể hiện năng lực cả đội.
Carlos chạy một mình, mở rộng phạm vi từ khu vực giữa sân ra cả sân, không có người chuyền bóng cho cậu, cậu tự mình tranh, không có người che chắn giúp, cậu lập tức anh dũng xông lên. Đám người đội Vàng đó, cậu không quan tâm!
Hai đội Vàng – Đỏ giằng co hơn 30 phút thi đấu, cuối cùng cục diện cũng bị phá vỡ khi Carlos cướp được bóng.
Bầu trời Barcelona xanh biếc không mây, mái tóc vàng được nắng chiếu, lóe lên ánh sáng chói mắt. Mày kiếm nhếch lên, đáy mắt chứa đựng sự khinh thường và lạnh lẽo, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười nhưng tay lại dựng thẳng ngón giữa, khiến các thành viên đội Vàng không thể khen ngợi tiểu tướng tóc vàng.
Carlos mặc áo đá bóng hiên ngang đứng đó, nhìn họ như muốn tuyên bố: Không có các người càng tốt!
Thành viên đội Vàng bị chọc tức xông lên phía trước: "Rút ngón tay của mày lại!"
"Đồ con hoang, đừng nghĩ là bọn tao không dám đánh mày!"
"Biến trở về cô nhi viện, đừng đến La Masia nữa! U14 bọn tao không chào đón mày!"
"……"
Carlos không đáp lại. Nghe thấy tiếng kêu la, cậu đưa tay ra ngoài, lắc lắc một vòng trước mặt cầu thủ đội Vàng, sau đó chỉ ngón giữa xuống mặt đất.
10 cầu thủ đội Vàng hoàn toàn bị chọc giận, nổi giận đùng đùng vây quanh Carlos.
Trọng tài liên tục thổi còi, tiếng còi sắc bén như cắt ngang đường chân trời.
Thẻ vàng bị đạp xuống đất, không có ai để ý tới trọng tài.
Bernar Jess vọt vào sân, Tô Thanh Gia cũng chạy theo ông ấy, cô lo Carlos sẽ bị thương.
"Mẹ nó, mấy đứa đang làm gì vậy! Aaa, cả một lũ khó bảo!"
Bernar Jess tức giận gầm lên: "Mấy đứa cùng một đội mà muốn đánh nhau à? Đúng là có tiền đồ, La Masia là nơi dạy đánh nhau sao?"
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng "Đây là trận đấu tôi muốn xem? Chẳng khác gì đồ bỏ đi! Không chuyền bóng cho đồng đội, các em bệnh à? Cô lập em ấy có khiến mấy em thoải hơn không?" Bernar Jess rút thẻ đỏ trong túi trọng tài ra.
"Cả em nữa Carlos, tôi thừa nhận mình em phá vỡ cục diện rất lợi hại, nhưng tôi không hài lòng! Lập tức vào phòng thay đồ tự kiểm điểm đi!" Trong cơn giận dữ, huấn luyện viên ném thẻ đỏ vào mặt Carlos.
"Tôi tuyên bố trận đấu này kết thúc, hai đội hòa. Carlos, tôi bác bỏ đơn xin gia nhập của em, em không thích hợp với U14!" Bernar Jess xoay người đi về phía phòng thay đồ, "Ngoại trừ Carlos, tất cả mọi người ra bên này tập hợp!"
Mặt Carlos hằn vết đỏ, cậu cắn chặt hàm, tay nắm thành quyền có thể nhìn thấy khớp xương trắng. Trước đó cậu ngẩng đầu lên, giờ hơi cúi xuống, nghe theo mệnh lệnh, cố gắng áp chế cơn tức giận trong lòng.
Tô Thanh Gia bước lên, cô có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề của cậu.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Carlos sơ suất như vậy: "Carlos, anh ổn chứ?"
Carlos ngẩng đầu, Tô Thanh Gia thấy mắt cậu hơi đỏ, đôi mắt xanh xám như vừa trải qua một cơn mưa rào, mây đen bao phủ cả bầu trời.
"Carlos, nghe em, đừng nóng giận, đừng vội." Tô Thanh Gia bị dáng vẻ của cậu dọa sợ, cô sợ Carlos sẽ mất khống chế. Tô Thanh Gia bắt đầu tìm kiếm đề tài để nói: "Hôm nay anh thể hiện rất tốt, Carlos, em rất vui khi nhìn thấy anh ghi bàn, thật sự em ngạc nhiên lắm. Ôi, em tin chắc không bao lâu nữa anh sẽ trở thành siêu sao. Đến lúc đó em sẽ vô cùng hãnh diện về anh, anh ……"
Carlos nhắm mắt, dần ổn định lại, mi khẽ rung nhẹ. Dưới ánh mặt trời, vết lằn trên mặt càng lúc càng đậm, cậu khom lưng nhặt thẻ đỏ dưới đất lên, nhìn Tô Thanh Gia nói: "Anh không sao, em đừng lo lắng. Em về trước đi, hôm nay anh không thể đưa em về được, bây giờ anh phải tự kiểm điểm."
Giọng cậu không khác ngày thường là bao. Cậu bình tĩnh một cách đáng sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!