Nam Nhứ ngủ tương đối thoải mái.
Không chỉ không bị đau đớn tra tấn, trong mộng, nều còn được lãnh hương nồng đậm vờn quanh.
Này cũng quá hạnh phúc đi.
Nàng quyết đoán bỏ qua việc tắm rửa tối hôm qua cùng với việc bị giường ngọc bỏng cháy tra tấn, từ khi nàng xuyên qua đến nay, tối hôm qua là lần đầu tiên ngủ ngon nhất.
Có thể ngủ ngon là vô cùng trân quý!
Một giấc ngủ dậy, nàng mở to mắt, lén lút liếc mắt nhìn Lê Vân một cái.
Hắn vẫn còn ngủ.
Hắn nhắm hai mắt, hàng mi dài khẽ run, che đi sự quạnh quẽ đạm mạc trong đôi mắt hắn, ngũ quan anh đỉnh phảng phất như được trời cao điêu khắc một cách tỉ mỉ, khuôn mặt như ngọc hiện ra vài phần ánh sáng nhu hòa.
Quả nhiên, đại soái ca ngủ cũng vẫn là đại soái ca.
Nam Nhứ nhìn nhiều thêm vài lần, lưu luyến không rời mà thu hồi tầm mắt.
Nếu là cái hạng mục kia có thể biến Lê Vân thành đại dứ thương hiệu!...
Ai nha.
Nam Nhứ dùng móng vuốt chụp trán mình.
Chính mình đã không phải xã súc, như thế nào lại còn suy nghĩ sinh hoạt của xã súc chứ.
Thật là bị theo quán tính của nhà tư bản.
Nam Nhứ nhìn ánh mặt trời.
Sắc trời bên ngoài, đã bắt đầu hơi hơi sáng lên.
Nàng nên xuống núi.
Nàng rón ra rón rén từ trong lòng Lê Vân bò ra ngoài.
Vừa bò ra ngoài, nàng liền thấy áo ngoài của Lê Vân bị nàng để lại một thân toàn vệt máu, cùng với một vệt nước khả nghi.
……Không phải là lúc ngủ nàng chảy nước miếng đi?
Cái này.
Khụ khụ khụ.
Chỉ cần Lê Vân không phát hiện, coi như không phải nàng.
Lúc mèo con ngủ chảy nước miếng làm sao được!.
Nàng ngậm ngón tay Lê Vân đi ngủ, nước miếng rất bình thường!
Đúng rồi, ngón tay.
Nam Nhứ nhớ lại máu tươi điềm mỹ của hắn, trong lòng nhịn không được muốn hút một chút.
Nàng nhìn về phía ngón tay hắn, ngày hôm qua còn để lại miệng vết thương, giờ đã khôi phục như ban đầu.
Thân thể tu sĩ, so với phàm nhân cường hãn hơn nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!