Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Liễu Lăng Ca đã cảm thấy có chút hối hận.
Nàng không muốn chật vật nghĩ nhiều nên muốn cùng Lê Vân giải trừ quan hệ sư đồ luôn……Bởi vì lý do như vậy!
Nàng không phục.
Nhưng mà nói đã nói rồi, nước đổ khó hốt.
Liễu Lăng Ca đã quen thanh cao, trừ khi Lê Vân…. Nhưng nàng cố tình muốn duy trì tự tôn của mình trước mặt Lê Vân, không muốn cúi đầu.
Nàng quật cường cắn môi, chờ đợi một người xuất hiện giữ nàng lại ——
Nhưng nơi này không phải Đạp Tuyết Phong, đằng sau nàng cũng không có một đám sự đệ vây quanh nàng. Xích Đan Phong lặng im không tiếng động, Lục Thiên Chỉ là đệ tử Ô Đại Sài, tất nhiên không chút nghĩ ngợi đứng bên cạnh Ô Đại Sài; Nam Nhứ ngơ ngác, làm bộ dáng không dám gây chuyện, cũng không dám đắc tội Ô Đại Sài, rũ đầu không nói lời nào.
Liễu Lăng Ca nhìn Nam Nhứ, trong lòng sinh ra vài phần hối hận.
Lúc trước……
Có lẽ nàng không nên đáp ứng yêu cầu của Dịch Phong, đưa Nam Nhứ vào.
Nếu không có Nam Nhứ, Ô Đại Sài cũng sẽ không nhiều thêm một đệ tử, cũng sẽ không đưa ra yêu cầu làm khó dễ sư phụ như vậy. Nàng cũng không bởi vì khắc khẩu với Ô Đại Sài, mà chọc sư phụ đem nàng trục xuất khỏi sư môn!
Trước lúc Liễu Lăng Ca nàng chuẩn bị trở về, Dịch Phong nhờ nàng đem dược cho muội muội, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nàng lấy bình dược ra.
Dịch Phong nói thân thể muội muội không tốt, nếu nàng không đem bình dược tới, khiến cho Nam Nhứ có sơ suất gì, sợ rằng lại thêm một cọc nhân quả, tổn hại đến tu hành.
"Trước khi đi Ký Sự Đường, ta còn có một chuyện."
Liễu Lăng Ca duy trì thể diện của bản thân, nhìn Nam Nhứ: "Trước khi đi, ca ca ngươi nhờ ta đem dược cho ngươi."
Ca ca?
Lê Vân bất động thanh sắc nhìn Nam Nhứ.
Trong mắt nàng không có hân hoan, chỉ có nháy mắt banh thẳng thân thể khẩn trương cùng với bất an, còn có, một cỗ ý hận ẩn sâu.
Liễu Lăng Ca đưa bình dược cho nàng, Nam Nhứ duỗi tay tiếp nhận, nói lời cảm tạ với nàng: "Cảm ơn sư tỷ."
Phong Dị cái tên khốn kia sẽ có lòng tốt mà mang dược cho nàng ư?
Nàng dám cược, dược này trăm phần trăm là dùng để khống chế nàng.
Đưa cho nàng, nàng không ăn thì.
Nam Nhứ cất bình dược đi, lại nghe Liễu Lăng Ca nói: "Nam Nhứ, ca ca ngươi nói thân thể ngươi không tốt, lại không thích uống thuốc, muốn chính mắt ta thấy ngươi ăn dược."
Nam Nhứ: "……"
Mẹ nó.
Nàng biết mà, cái tên khốn này không có khả năng nhẹ nhàng mà buông tha nàng như vậy.
Đây là để Liễu Lăng Ca tới giám sát nàng a!
Nam Nhứ do dự, không tình nguyện nói: "Sư tỷ, ta sẽ ăn."
Liễu Lăng Ca thấy Nam Nhứ quả thực không muốn uống thuốc, nói: "Nếu ngươi không ăn xong, ta sẽ không biết mở lời thế nào với ca ca ngươi."
Ô Đại Sài lại đổ thêm dầu vào lửa nói: "Không muốn uống thuốc lại ép buộc người ta uống thuốc là cái đạo lý gì? Chẳng nhẽ lòng tốt bất an? Ai biết được dược kia là ca ca nàng bảo nàng ăn, hay là ngươi muốn cho nàng ăn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!