Chương 45: (Vô Đề)

Ô Đại Sài muốn suy nghĩ nát cả óc cũng không hiểu được lời này của Lê Vân là ý gì.

Ô Đại Sài thường xuyên cảm giác mình không phải rất hiểu người trẻ tuổi.

Cũng đúng.

Hắn giữa Lê Vân cách nhau 700 tuổi, có một số việc, không cần cưỡng cầu.

Tuy nhiên vì chuyện thu Nam Nhứ làm đồ đệ, muốn nhanh chóng đề ra một kế hoạch.

Hắn cũng không nói cuộc đánh cược với Hàn Ngọc.

Lê Vân có bộ dạng cổ quái, hắn thật sợ nàng làm một con mèo con lẻ loi, bị Lê Vân khi dễ không có người chống lưng cho nàng.

Ô Đại Sài nói: "Ngày mai, sau khi trở về Thái Huyền Tông, ta cùng ngươi làm việc thu đồ đệ."

Lê Vân không có phản đối.

Hai người nói chuyện xong, Lê Vân lại quay trở lại phòng.

Mèo nhỏ vừa mới phát hiện không thấy người, mắt mê mang trợn tròn mà tìm hắn.

Thấy hắn về, đôi mắt không tỉnh liền nhắm lại, theo hương vị bò lại phía hắn.

Lê Vân nhìn quả cầu màu vàng nhỏ ở trong ngực, duỗi tay vuốt vuốt nó.

Mèo nhỏ lăn một cái, nghiêng đầu ngủ đến lộn xộn, trong cổ họng còn thoải mái phát ra tiếng ngáy.

Hắn nhìn nó một hồi lâu, hơi hơi có chút thất thần.

Rồi sau đó hắn cầm lấy một quyển sách mở ra đọc, trong tiếng hít thở của mèo con, trong một mảnh ấm áp của Vân đèn, chiếu sáng đêm dài này của hắn.

……..

Ngày hôm sau, trời quang phương tốt, trời xanh khí trong.

Sáng sớm, Lê Vân đã đi ra ngoài.

Nam Nhứ nhân cơ hội quay về chỗ Ô Đại Sài.

Ô Đại Sài mang nàng lên tiên thuyền của Thái Huyền Tông, cách vài ngày không gặp, Nam Nhứ lại lần nữa gặp lại hai tiểu tỷ muội của mình.

"A Nhứ!"

Du Duyệt hốc mắt đỏ lên, mắt thấy lại muốn khóc.

Du Duyệt hít hít cái mũi, cố nén nước mắt của mình trở về: "Ngày đó thật sự làm ta sợ muốn chết……"

"Đừng lo lắng, là…… Ca ca ta đắc tội người ta," Nam Nhứ an ủi nàng, "Hiện tại đã được rồi."

Chu Thắng Nam cũng nói: "Không có việc gì là tốt rồi."

Ba người hàn huyên vài câu, Du Duyệt gấp không chờ nổi mà đem những chuyện xảy ra mấy ngày nay kể cho nàng: "A Nhứ, Thắng Nam bị một tiểu đệ đệ quấn lấy! Hắn nói phải làm kiếm đồng cho Thắng Nam, cả đời đi theo Thắng Nam!"

"Tiểu đệ đệ?" Nam Nhứ nhìn nhìn khắp nơi, "Người đâu?"

Vẻ mặt Chu Thắng Nam biểu hiện ra việc công xử theo phép công: "Tiên thuyền Thái Huyền Tông, không thể cho người ngoài lên."

Chu Thắng Nam nhấp môi, khuôn mặt góc cạnh không gợn sóng lại mang theo chút lãnh khốc: "Ta nói cho hắn, nếu hắn muốn đi theo ta quay về Thái Huyền Tông, thì tự mình nghĩ cách."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!