Chương 41: (Vô Đề)

Nam Nhứ không dự đoán được đột nhiên Lê Vân sẽ trở về, đầu nhỏ héo rũ không dám nhìn hắn.

Sau đó ben tai nàng nghe được tiếng ngọn lửa cháy "Bùm bùm".

Nàng trộm nhìn một cái, ngọn lửa đỏ bừng liên miên không dứt, nháy mắy ngọn lửa theo hướng gió bay đến tường viện.

Nam Nhứ: chấn động.

Này này này, lửa này như thế nào mà thiêu nhanh đến như vậy?

Nếu không phải Lê Vân trở về, chẳng phải nàng đem phòng thiêu hết rồi sao?

Nàng lại không biết bàn tay của nam nhân ở sau lưng đang nắm Thanh Phong Quyết.

Mèo nhỏ bị thế lửa dọa cho choáng váng, tự trách lại áy náy.

"Ô ô ——" nàng chạy đến bên chân Lê Vân, dùng móng vuốt cọ hắn, nôn nóng mà thúc giục hắn dập tắt lửa.

Nam nhân thu tay ngừng Thanh Phong Quyết, chưa lập tức dập lửa.

Đợi cho thế lửa càng lúc càng lớn mới đem một mảnh thiêu sạch sẽ, chuẩn bị thiêu qua tường viện, lúc này hắn mới dẫn một tia linh lực từ nước trong hồ ở bên cạnh dắt ra một cái vòi rồng dập tắt đám lửa.

Hắn bế mèo con đem nó xoay lại, cho nó nhìn thấy khoảng đất đen nhánh đầy khói đặc.

"Sơ Thất," hắn nói, "Nhìn thấy không, đây là họa ngươi gây ra."

"Ô ——"

Trong cổ họng mèo nhỏ lẩm bẩm một tiếng, hai tai gục xuống.

Nàng……Cũng không nghĩ đến.

Mèo con nháy đôi mắt, chột dạ lại không có cách nào chấp nhận được mà né tránh một đống lộn xộn trước mặt.

Hắn đem mèo con xoay lại, yên lặng nhìn nó: "Ngươi biết sai chưa?"

Ban đầu làm rùm beng ầm ĩ để tìm mèo là chỉ muốn dọa nàng một chút, để nàng không cần phải chạy loạn trong Bách Thảo Cốc.

Không nghĩ tới nàng sẽ trở về, lại còn có ý đồ dùng phương pháp phóng hỏa để để lại dấu vết.

Hắn đã sớm phát hiện nàng không biết lửa của mình có bao nhiêu lợi hại.

Vì thế hắn mới thuận tiện giáo huấn cho nàng một cái.

Lửa này của nàng là linh hỏa thượng phẩm, gần như đốt được vạn vật. Nhưng ở trong tay nàng lại giống như trẻ con cầm dao, hơi vô ý một chút thôi ngược lại nàng có thể dễ dàng bị phản lại mà chịu thiệt.

Huống chi người đối với thuộc tính của linh căn mẫn cảm nhất như là Ô Đại Sài, liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên thấu qua một tầng ngụy trang mà biết nàng là Hỏa linh căn. Kỳ nhân dị sĩ ở trên đời nhiều vô kể, Ô Đại Sài có thể nhìn thấu nơi đặc thù của nàng, có thể tra được thân phận của nàng, người khác thì chưa chắc không được.

Hiện nay để cho nàng ăn chút giáo huấn, thu liễm đi vài phần, ngày sau nàng mới có thể tránh đặt mình vào hiểm cảnh.

Hắn buông mèo nhỏ, nói: "Nếu ngươi còn làm như thế nữa thì ở lại Bách Thảo Cốc này, không cần cùng ta về Thái Huyền Tông nữa, ta thả cho ngươi được tự do."

"Ô!"

Mèo con kêu một tiếng ngắn ngủi, móng vuốt bám trụ hắn, thần sắc xót thương.

Lê Vân không dao động, nói: "Ta biết ngươi nghe hiểu được, ngươi cứ nghĩ cho kỹ đi."

Nam Nhứ nhìn thần sắc hắn lạnh băng mới phát hiện lần này mình chơi lớn rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!