Chương 38: (Vô Đề)

Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt đi trên con đường phồn hoa của Bách Thảo Cốc, thần sắc lộ vẻ cô đơn.

Vốn dĩ Du Duyệt đang vui vui vẻ vẻ mà ra ngoài, chuẩn bị đi theo phong tục của Bách Thảo Cốc để cùng nghênh đón xuân thần, lúc này, con đường đầy nào nhiệt cũng không hấp dẫn được nửa điểm chú ý của nàng.

Nàng cũng không có tiếp tục khóc.

Đôi mắt vừa khóc đều đã sưng hết lên rồi.

Chu Thắng Nam so với nàng tốt hơn một chút ít.

Chu Thắng Nam lớn tuổi hơn nàng, lúc trước ở thế gian cũng là người giang hồ độc thân xông qua. Nàng biết rõ bởi vì thực lực thấp kém cho nên giờ phút này đối với hành tung của Nam Nhứ vô cùng bất lực, không tạo thêm phiền phức là hỗ trợ lớn nhất rồi.

Nhưng trong lòng nàng cũng có chút hối hận.

Vị trí của nàng từ trước đến nay là đại tỷ trong mọi người, ở thế gian là như vậy, sau này bái nhập Thái Huyền Tông, đối mặt với hai tiểu muội muội nhỏ hơn nàng là Du Duyệt cùng Nam Nhứ, nàng cũng cảm thấy như thế.

Nhưng nàng lại không có bảo vệ tốt Nam Nhứ.

……Đều là do nàng quá yếu.

Hai người đều không có tâm tư đi dạo phố, tâm tình hạ xuống mà trở về khách điếm.

Lại ở trước cửa khách điếm, đụng phải ba người Cao Minh.

"Cao tiền bối!" Du Duyệt vội vàng nhắc lên tinh thần, tiến lên dò hỏi tin tức Nam Nhứ, "Có tìm được A Nhứ không?"

Cao Minh nói: "Chúng ta ở bên này không có tìm được. Tuy nhiên Ô phong chủ nói hắn ở bên kia đã tìm được người rồi."

Cao Minh nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của hai tiểu cô nương, liền nhiều lời thêm vài câu: "Ô phong chủ nói nàng bị thương, đang ở chỗ hắn tĩnh dưỡng. Ô phong chủ tu vi Nguyên Anh, tạm thời các ngươi không cần lo lắng cho an nguy của Nam Nhứ tiểu hữu."

"Bị thương?" Du Duyệt vẫn là không yên tâm, "Nghiêm trọng không, thương đến cỡ nào?"

Cao Minh nói: "Cái này…… Ta cũng không biết. Các ngươi yên tâm, Ô phong chủ chính là đan tu, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho nàng."

Du Duyệt còn muốn hỏi thêm, lại bị Chu Thắng Nam ngăn cản.

Chu Thắng Nam hành lễ với Cao Minh: "Đa tạ tiền bối đã báo cho. Đêm nay làm phiền tiền bối rồi, A Nhứ cũng không ở đây, vậy ta liền thay A Nhứ làm chủ, tặng cho tiền bối một ít linh thạch. Trăm thần tuần xuân lúc này của Bách Thảo Cốc đang rất náo nhiệt, tiền bối có thể đi thả lỏng một phen, nơi nơi dạo một lần."

Chu Thắng Nam lấy ra một túi linh thạch, Cao Minh bọn họ cùng một hàng tu sĩ Kim Đan làm sao lại không biết xấu hổ khi thu nhận đồ vật của tiểu đệ tử người ta chứ.

Bọn họ một phen đẩy theo, ấn tượng đối với Chu Thắng Nam ngược lại rất tốt.

Dọc một đường đi, bọn họ nhìn ba tiểu cô nương này, Nam Nhứ lười nhác, Du Duyệt hoạt bát, chỉ có khuôn mặt của cô nương này là ngay thẳng không một gợn sóng, ngày ngày chăm chỉ luyện kiếm, sớm muộn đều không biếng nhác, một người trong ba người tại đây là giống kiếm tu nhất.

Thân là kiếm tu, tính tình của Cao Minh đối với Chu Thắng Nam cũng nổi lên cảm giác yêu quý.

Hắn vỗ vỗ vai Chu Thắng Nam: "Không nói chúng ta, các ngươi cũng nên đi ra ngoài nhiều một chút. Sau khi Nam Nhứ tiểu hữu bị bắt đi, Bách Thảo Cốc đã gia tăng đội tuần tra rồi, mười bước một người, an toàn thêm rất nhiều. Từ Thái Huyền Tông ra một chuyến này đều không dễ dàng, ngày thường luyện kiếm quá vất vả, bây giờ có cơ hội để vui chơi, coi như là kịp thời đi chơi đi."

Cứ như vậy, Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt ngược lại lại được hắn khuyên một hồi, thấy cảm xúc của các nàng quá mức trầm trọng, chín tên kiếm tu mỗi người lấy một khối linh thạch đưa cho các nàng, để cho các nàng đi dạo phố hòa hoãn tâm tình một chút.

Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt cầm này linh thạch, dở khóc dở cười, lại không đành lòng cự tuyệt ý tốt bọn họ.

Chu Thắng Nam cảm thấy hai người mà mang theo sáu tên kiếm tu, một trận quá lớn, ngược lại dễ dàng bị người khác theo dõi, phía sau một người chỉ đi theo một tên kiếm tu bảo hộ cho các nàng.

Hai người nắm tay, lại quay trở về bên đường.

Lực chú ý của Du Duyệt rốt cuộc cũng dời đi từ trên người Nam Nhứ, nói: "Cao tiền bối tốt với chúng ta như vậy, chúng ta mua cho bọn hắn chút lễ vật đi. Ta xem đống linh thạch này, bản thân bọn họ đều không nỡ tiêu đâu, vậy mà còn đưa cho chúng ta, nói là tiền tiêu vặt."

Chu Thắng Nam gật đầu: "Muội nhìn xem có đồ vật gì thích hợp, không cần quá quý, đầu tiên là chúng ta mua không nổi, thứ hai là bọn họ cũng chưa chắc nhận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!