Chương 37: (Vô Đề)

Trong khoảnh khắc Lê Vân ở không trung nhìn khuôn mặt chính diện của nàng, lập tức nhớ lại không biết vì sao vừa rồi nàng bị thương, còn đột nhiên hôn mê.

Hắn ôm người, vọt vào viện của Ô Đại Sài.

Biệt viện Bách Thảo Cốc cung cấp không có trận pháp phòng ngự, cho nên hắn thập phần dễ dàng xông vào.

Ô Đại Sài đang cầm chày giã dược đảo dược, vừa thấy hắn vọt vào, mặt đỏ tai hồng.

"Người trẻ tuổi…… Đồi phong bại tục, đồi phong bại tục!"

Ô Đại Sài nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Ngươi còn không mau mặc kiện quần áo cho cô nương người ta!"

Lúc này Lê Vân mới phát hiện nữ nhân hắn ôm trong lồng ngực chưa mặc quần áo. Thân thể trắng nõn của nàng để lộ ra một nửa, cánh tay như ngọc cùng đùi lõa lồ ra bên ngoài.

Thần sắc hắn trấn định, nhưng bên tai lại ửng đỏ: "Ô phong chủ, thỉnh ngươi xem nàng một chút."

Ô Đại Sài nói: "Ngươi đem người đặt ở trên giường đi."

Hắn theo lời đem người đặt ở trên trường kỷ.

Đợi sau khi nữ tử nằm thẳng xuống, Ô Đại Sài thấy rõ khuôn mặt của nữ tử, hai mắt mở to trong cơn giận dữ.

"Ngươi ngươi ngươi……" Ô Đại Sài tức giận đến dậm chân, "Ngươi làm gì đối với đồ đệ của ngươi? Nàng mới chỉ là một tiểu đồ đệ mới nhập môn thôi mà ngươi cũng có thể hạ thủ được, cầm thú a!"

Ô Đại Sài một bên mắng hắn, một bên ở trong miệng lộ những ngữ điệu kinh thế hãi tục: "Các ngươi đã hoan ái mây mưa gì hay chưa? Ngươi có biết trong thân thể ngươi mang theo hàn độc hay không? Nàng chỉ là tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ nhỏ yếu, làm sao có thể thừa nhận được hàn độc trong cơ thể ngươi chứ!"

Thanh âm của Lê Vân xưa nay lãnh đạm nhịn không được cất cao vài phần: "Ô phong chủ!"

Hắn ấn tính tình nhịn xuống, nói: "Không phải nàng trúng hàn độc, là linh khí hỗn loạn trong kinh mạch. Mới vừa rồi nàng bỗng nhiên thống khổ run rẩy một chút, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Tóm lại…… Ngươi thay nàng xem một chút đi."

"Hừ!"

Ô Đại Sài không tin vẫn như cũ mà trợn mắt giận nhìn đối với hắn.

Cái gì mà linh khí hỗn loạn, hỗn loạn đến mức mà cởi cả quần áo?

Mấy năm nay bình phong của Lê Vân rất tốt, một lòng luyện kiếm, không dính hay chọc tới việc hoan ái của nam nữ. Không nghĩ tới, biết mặt chứ không biết được lòng!

Vậy mà lại là cầm thú đến đồ đệ của mình cũng có thể xuống tay được!

Đợi hắn trở về liền tố giác với chưởng môn, đem Lê Vân giải đến Chấp Pháp Đường!

Người ta là một tiểu cô nương đang êm đang đẹp, cứ như vậy mà bị hắn đạp hỏng, tạo nghiệt a!

Một bên trong lòng Ô Đại Sài căm giận bất bình cho Nam Nhứ, một tay đặt lên trên mạch Nam Nhứ.

"…… Gì?"

Bỗng nhiên Ô Đại Sài cảm giác được mạch tượng quen thuộc.

Hắn dò ra một sợi linh lực đi vào, vừa đi vào giống như là lập tức bị ngọn lửa nóng hừng hực cuồn cuộn tới cắn nuốt lấy linh lực.

Ô Đại Sài thu hồi tay.

Lê Vân hỏi: "Như thế nào?"

Ô Đại Sài nói: "Kinh mạch nàng có thương tích, nhưng nhiều là vết thương cũ, gần đây cũng không có thương mới. Ngươi nói nàng vừa rồi thống khổ run rẩy một chút, hình như là thần thức có tổn hại."

Ô Đại Sài lập tức đi tìm lọ dược, sau đó đem viên thuốc nhét vào trong miệng nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!