Chương 30: (Vô Đề)

Một bên khác, nhìn thấy đoàn người Nam Nhứ trở lại khách điếm, Hàn Ngọc cùng Lê Vân cũng yên lặng rời đi.

Hàn Ngọc nhớ lại một màn Nam Nhứ diễu võ dương oai, phân biệt rõ nói: "Đồ đệ này của ngươi, có chút thú vị."

"Ta nói," Hàn Ngọc nói, "Ngươi làm gì mà lén lút đi theo người ta? Đến cả lúc vừa rồi nàng mua rượu Bồ Đào ngươi cũng đều đi theo mua một vò. Ngươi thật sự……"

Hàn Ngọc nói được một nửa liền ngừng.

Bởi vì hắn nhìn thấy một nữ tử áo đỏ đứng trước mặt.

Khuôn mặt nữ tử thanh lệ tuyệt trần, dưới phụ trợ của hồng y, lại càng thêm vẻ lạnh lùng kiêu sa. Nam nhân đứng bên cạnh nàng, bộ dáng thiếu niên, khí phách hăng hái.

Hai người nhìn thấy Lê Vân, đồng loạt hành lễ: "Sư tôn."

Người tới, đúng là Liễu Lăng Ca đi Giang Định Châu, cùng Bùi Thiếu Tỉ cũng đi theo Liễu Lăng Ca đến Giang Định Châu.

Thanh âm Lê Vân nhàn nhạt: "Ừ."

Sau khi Liễu Lăng Ca giận dỗi rời đi một tháng, tia oán giận với đối với sư tôn liền phai nhạt đi rất nhiều, thay vào đó chính là sự nhớ nhung.

Đối mặt với người mình thích, gặp nhau đương nhiên là không muốn tạo ấn tượng không tốt.

Cho nên, vừa mới biết được Lê Vân sẽ đến tham gia Tiên Hội Bồng Lai, nàng lập tức muốn đến.

Ban đầu nàng còn nghĩ tìm cái cớ để đến bái phỏng sư tôn, không ngờ khi vừa rồi nàng đi mua rượu, xa xa ở trên đường mà gặp được hắn.

Nàng nhìn thấy sư tôn xưa nay đạm mạc cao khiết lại…….

Che giấu hành tung, đi theo phía sau đoàn người.

Có người nào đáng giá làm hắn để bụng như thế?

Nhìn dáng vẻ……Hình như là một nữ nhân.

Trong lòng Liễu Lăng Ca như có cái gì cắm vào.

Nàng biết tình tình sư tôn, gần như sẽ không đem người khác để trong lòng. Có thể bị hắn để ở trong lòng, thậm chí là bị hắn nhớ kỹ, đối với hắn mà nói nhất định là người cực kỳ quan trọng.

Đối phương mang mặt nạ, Liễu Lăng Ca không biết được khuôn mặt của nàng. Nhưng mà tiểu đệ tử đã gỡ mặt nạ xuống kia thì nàng đã gặp qua.

Ngày đó ở đại điển thu đồ đệ của Thái Huyền Tông, là nàng từng bước từng bước lựa chọn nhóm tiểu đệ tử này rồi đưa đến Đạp Tuyết Phong.

Cho nên……

Ba tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ mặc bạch y kia, đều là đệ tử Đạp Tuyết Phong?

Gần trong chốc lát, ý niệm trong lòng Liễu Lăng Ca xoay chuyển nhiều lần.

Bùi Thiếu Tỉ bên cạnh nàng cũng không biết được suy nghĩ của nàng, nhìn mèo nhỏ trong lồng ngực Lê Vân nói: "Đã sớm nghe nói sư tôn nuôi mèo, không nghĩ tới sư tôn lại yêu thích nó như thế, đến cả Tiên Hội Bồng Lai cũng mang theo nó."

Lúc trước Bùi Thiếu Tỉ thấy Liễu Lăng Ca để ý con mèo kia như thế, còn rất để ý sư phụ cầm vải thất bố làm ổ cho mèo, còn tưởng rằng con mèo này có huyết mạch tôn quý bao nhiêu.

Hiện giờ nhìn thấy ——

Con mèo này thoạt nhìn cũng chỉ là loại phổ phổ thông thông, trên người gần như không có một chút dao động của linh lực, còn không phải chỉ là một con mèo hoang bình thường?

Bùi Thiếu Tỉ giấu đi sự khinh thường trong mắt, khóe miệng treo lên, cười: "Ánh mắt sư tôn thật tốt, con mèo này thật có linh khí."

Tâm tư Liễu Lăng Ca cũng dịch ra khỏi người tiểu đệ tử kia, nhìn mèo nhỏ trong lồng ngực Lê Vân

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!