Nam Nhứ uể oải không vui mà vượt qua một buổi tối.
Tưởng tượng đến phương pháp phân thân của nàng, khó mà có thể đem hai bên giấu diếm được, nàng liền ưu sầu mà ăn hơn non nửa túi thịt khô Hạnh Vận Phấn, thịt khô Nghê Thường Tước, đùi gà to Bạch Vũ Điểu Hoa Quế……Ợ ~
Ai nha, ăn no quá.
Mèo con lật bụng, người tròn vo mà bò đến bên người Lê Vân, nhắm mắt lại đi ngủ.
Trước kia chưa xuyên qua, Nam Nhứ vẫn sẽ vì tiền lương cùng giá nhà mà làm một xã súc thường thường, sau khi xuyên qua, nàng đã dưỡng thành tính cách cá mặn được chăng hay chớ*.
*Được chăng hay chớ: Làm việc không hết mình, kết quả đạt được bình thường.
Này cũng thật sự không phải là tâm thái tốt.
Chủ yếu là, bất kể ai xuyên qua đây mà đã bị ngâm dược trì bảy ngày sống không bằng chết, sau khi được sống sót đều sẽ cảm thấy nhân sinh thật hạnh phúc.
……. Bất quá ngủ xuống dưới một giấc này, mơ ít ác mộng bị lột gân rút da đi là được rồi.
Nam Nhứ hạ quyết tâm, nếu thân phận thần thú của nàng bị vạch trần, đến lúc đó nàng cầu Lê Vân, một kiếm cho nàng được thống khoái.
Sau khi chết mà bị lột gân rút da, cũng không có thống khổ như vậy.
Nam Nhứ từ trong ác mộng tỉnh lại, vẫn còn buồn ngủ mà ngáp một cái.
Nàng có thói quen cọ cọ bàn tay Lê Vân, để cho hắn vuốt gọn bộ lông của nàng. Nhưng một cọ này……. Ái?
Sao lại thất bại rồi?
Mèo con nhăn mày lại, cảm giác mọi chuyện không đơn giản.
Nàng duỗi người, từ trên trường kỷ đứng lên.
Đầu nhìn vòng quanh, cũng chưa nhìn thấy bóng người Lê Vân.
Trong phòng trống không, cũng không biết hắn đi đâu.
Nam Nhứ "lộc cộc" chạy từ phòng ngủ ra ngoài, chạy qua bể tắm, chạy qua ngoài sảnh cùng sân viện. Một bên chạy, một bên nàng "Ô ô" kêu hắn.
Không có ai đáp lại.
Lê Vân……Ra ngoài rồi?
Lạp tức Nam Nhứ giống như là phạm nhân trốn tù, nhảy ra tường cao.
Mấy ngày qua, Nam Nhứ cũng coi như là biết một ít.
Nàng biết, nếu hắn ở trong phòng, nếu hắn ở trong phòng, nàng chạy ra ngoài trận pháp hắn sẽ có cảm ứng.
Nàng ngồi xổm ở đầu tường đợi một hồi, Lê Vân cũng không đến kêu nàng.
Thật sự không có ai.
Lúc này mà không chạy thì đợi đến khi nào!
Vừa lúc lục lạc định vị nàng cũng hỏng rồi!
Nam Nhứ nói liền làm, bay nhanh xuống núi.
Vì để giữ áo khoác nhỏ của nàng, mặc kệ lúc sau nàng trở về Lê Vân sẽ cấm đoán nàng như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!