Chương 12: (Vô Đề)

Viên Quân Ninh vừa rời khỏi động phủ của Lê Vân, sắc mặt liền trầm xuống.

Không nghĩ tới Lê Vân vẫn là loại tính tình kia.

Hắn ôn tồn giao tiếp với Lê Vân, đổi lấy chỉ là khuôn mặt lạnh nhạt của Lê Vân.

Lê Vân dựa vào cái gì mà chỉ cho hắn một mặt lạnh như vậy?

Thật cho rằng kêu hắn hai câu kiếm quân, hắn liền đã từng là kiếm tiên?

Ha, nực cười!

Còn có con mèo hắn nuôi kia….. Cũng chỉ khen tặng có hai câu có linh khí thôi, mèo hoang cùng phế nhân, vừa lúc xứng đôi với nhau!

Viên Quân Ninh bước lên tiên thuyền, tiên thuyền cất bước, thạch truyền âm bên hông phát sáng.

Hắn nắm lấy thạch truyền âm, trong giây lát lại biến trở về gương mặt ôn nhuận như ngọc: "Liễu sư muội."

Thanh âm thanh thúy của Liễu Lăng Ca phát ra ở đầu bên kia của thạch truyền âm, tâm tình hình như cũng khá tốt: "Viên sư huynh, huynh còn ở chỗ sư phụ ta không?"

"Không," Viên Quân Ninh nói, "Ta mới rời đi rồi."

Liễu Lăng Ca lặng im trong một cái chớp mắt.

Rồi sau đó, cảm xúc của nàng hiển nhiên xuống vài phần: "Sư phụ ta, hắn…… Thật sự nuôi mèo? Huynh thấy được rồi đúng không? Là hắn đang nuôi linh thú sao?"

"Ừ, đúng là nuôi mèo." Viên Quân Ninh cười cười, "Bất quá ta xem trên người con mèo kia cũng không linh lực dao động, chắc hẳn chỉ là một con mèo hoang thôi.

Có lẽ là kiếm quân sống đến nhạt nhẽo, nuôi mèo chỉ để giải buồn thôi."

"Mèo hoang?"

Nghe thấy đáp án này, không biết vì sao, trong lòng Liễu Lăng Ca được trấn an rất nhiều.

Nếu là mèo hoang bình thường ở trần gian, thọ mệnh nhiều lắm cũng chỉ được hơn mười năm.

Hơn mười năm, đối với cả đời của phàm nhân mà nói, cũng coi như là một đoạn thời gian rất dài.

Nhưng đối với tu sĩ bọn họ, hơn mười năm, bất quá chỉ là một lần bế quan, một lần đi bí cảnh, ở những tu sĩ có thọ mệnh lên đến trăm năm, thậm chí là hơn một ngàn năm, thật sự không đáng nhắc tới.

Vì thế nàng lại nhợt nhạt cười, chân tình thực lòng mà cảm tạ đối phương: "Ta không có ở cạnh sư phụ, đa tạ Viên sư huynh đã thay ta đi một chuyến."

"Đúng rồi," Liễu Lăng Ca lại hỏi, "Hôm nay sư huynh có nhìn thấy một đệ tử có tên gọi là Nam Nhứ hay không?"

Viên Quân Ninh nói: "Ta có thấy."

Hắn được Liễu Lăng Ca gửi gắm, tuy rằng đối với tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ này không hề hứng thú, lúc bọn họ luyện kiếm hắn cũng từ xa xa nhìn thoáng qua, đợi cho bọn họ luyện kiếm xong, mới đi vào phủ đệ của Lê Vân.

Hắn nói: "Đệ tử này thiên tư cũng trung bình, hình như còn có chút lười nhác, không biết Liễu sư muội hỏi nàng là để……"

Liễu Lăng Ca nói: "Không nói dối sư huynh, đây là muội muội của một bằng hữu tán tu của ta.

Hôm qua ta vừa tới Giang Định Châu, liền trùng hợp gặp gỡ hắn, người khác đem muội muội phó thác cho ta, ta cũng muốn thay hắn coi chừng nhiều hơn một chút."

Bằng hữu tán tu?

Nói vậy, vị bằng hữu nàu chắc hẳn là nam nhân đi.

Vị Liễu sư muội này, không chỉ nhan sắc, thiên tư còn xuất chúng, bản lĩnh của chiêu đào hoa này thật là lợi hại bậc nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!