Chương 45: Cô gái xinh đẹp bước ra từ truyện tranh (7)

Edit: Thiên Tình

Không được.

Khương Thiên Diệp kiên quyết từ chối,

"Sách lịch sử vừa khô khan vừa tẻ nhạt, có gì đáng xem?"

"Nhưng có thể nhìn thấy chính mình trong sách lịch sử, nghe thôi đã rất thú vị." Cô nói,

"Ghi vào sử sách, lưu danh thiên sử! Ngẫm lại cũng thấy mình rất ghê gớm."

Mắt thấy cô hào hứng bước về bên kia, hắn đi nhanh vài bước, chợt dắt tay cô. Đốt ngón tay của cô thon dài, nắm vào mới thấy cốt nhục cân xứng, như cầm phải bông vải, mềm mại đến khó mà tin nổi. Khương Thiên Diệp hồi lâu không phản ứng lại.

Chính lúc này, một chiếc ô tô nổ vang tiếng động cơ bỗng nhiên lao qua, hai người đang đi trên vạch qua đường. Chiếc xe suýt soát mà sượt qua Khương Thiên Diệp, Văn Anh phản ứng cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt liền kéo người đến bên cạnh mình, bày tư thế bảo vệ, khiến Khương Thiên Diệp dở khóc dở cười.

Cô thấy chiếc xe kia chạy một mạch đến khi gặp đèn đỏ mới dừng lại, tầm mắt liền không hề động đậy mà nhìn chằm chằm chiếc xe.

Khương Thiên Diệp vừa định hỏi Làm sao vậy, bỗng thấy đèn giao thông rõ ràng vẫn đang biểu thị đèn đỏ, chiếc xe lại vèo một tiếng vọt ra ngoài như mũi tên rời cung.

...

"Cho gã một bài học nho nhỏ." Cô cười hì hì nói, lắc lắc cái tay đang bị hắn dắt,

"Tôi làm gã nhìn màu đỏ chuyển thành màu xanh, suýt nữa đụng vào người khác mà không xin lỗi, chỉ làm hắn vượt đèn đỏ đã lời cho hắn rồi."

Khương Thiên Diệp bị cô lắc lư cánh tay, bất đắc dĩ kéo cô trở về bên lề đường,

"Vậy cậu có nghĩ tới, nếu có người khác hoặc xe khác đi ngang qua, hắn vượt đèn đỏ sẽ gây nguy hiểm cho người ta không?"

"Ồ... Cậu vừa nói thế, hình như cũng đúng." Văn Anh vừa suy nghĩ vừa gật đầu, thẹn thùng nói,

"Xin lỗi, quen sống không có trật tự bên kia rồi, chưa thích ứng với quy tắc ở đây lắm."

Ở tận thế, cho dù trò đùa dai khiến người khác tử vong, rất nhiều người đều mắt không nháy một cái, bởi vì ngay cả tương lai của chính họ còn không biết ở nơi nào, tử vong đã trở thành một loại đờ đẫn.

"A Diệp chúng ta, thật tích cực..." Cô dùng ánh mắt lóe sáng nhìn hắn, tựa như sùng bái.

Khương Thiên Diệp ở trên cao nhìn xuống, liếc cô, Đó là thường thức.

... Ờ.

Chờ Văn Anh lại cất bước muốn đi, Khương Thiên Diệp nhận thấy phương hướng của cô không giống hướng nhà sách, hơi ngẩn ra,

"Không xem sách lịch sử?"

"Nếu A Diệp đã mãnh liệt yêu cầu như thế, vậy trước tiên không xem. Ai bảo cậu là"người giám hộcủa tôi ở đây chứ.

Cô quay lại nghịch ngợm cười.Buổi tối cô qua đêm ở căn phòng mà Khương Thiên Diệp đã thuê cho cô lúc cô lần đầu xuất hiện, ký túc xá nam dù sao cũng không tiện. Lúc đó căn phòng cho thuê ba tháng, chưa đến kỳ hạn, chìa khóa còn trong tay hắn.

Hai phòng, một sảnh, một vệ sinh, một bếp, diện tích một trăm mét vuông, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, chủ cũ cũng là phụ nữ, cho nên trang hoàng và bày trí đều có cảm giác ấm áp mà các cô gái ưa thích.

Văn Anh vừa đến, lập tức lăn lộn trên sô pha.

Thật thoải mái!

"Lưng ghế sô pha này có thể hạ xuống." Hắn khom lưng điều chỉnh lưng ghế, cái bóng trải rộng trên đầu cô, cô lấy tay che mắt lại. Chỉ nghe cơ quan trong sô pha phát ra tiếng vang, hắn đã hạ lưng ghế xuống, vì duy trì cân bằng, một tay chống lên tấm đệm, lại kéo gần lại khoảng cách với cô.

Khương Thiên Diệp bỗng dưng ý thức được cái gì, đứng dậy lui về sau hai bước,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!