Edit: Thiên Tình
Văn Anh nhìn thấy ống tay áo bén lửa, lập tức đoan trang chững chạc, điềm đạm tú lệ gì đó đều bay mất.
Cô khẽ a một tiếng, không biết làm sao nhìn đốm lửa nhỏ đang để lại một lỗ đen trên ống tay, phảng phất một giây sau sẽ thiêu cháy, vội vã đưa tay phủi phủi.
Đừng nhúc nhích!
Sau lưng bỗng vang một tiếng quát nhẹ, lập tức bên hông truyền đến một luồng sức mạnh, chân cô gần như là cách mặt đất bị lơ lửng ôm tới vòi nước phía trước.
"Nghĩ gì vậy, lấy tay đi phủi, hửm?"
Hắn nói chuyện với cô bằng ngữ điệu chế giễu ngày thường, bộ quân phục lạnh lẽo cứng rắn kề phía sau lưng, hắn nắm chặt cổ tay cô đưa đến bên dưới vòi nước.
Dòng nước ào ào đổ xuống, làm ướt tay áo, đốm lửa kia cũng bị dập tắt, không còn bóng dáng.
Cô khẽ hít một tiếng.
"Bị phỏng à? Để tôi xem." Hắn vội vàng lật cổ tay cô lại, kéo ống tay áo lên, quả nhiên nhìn thấy làn da bị sém đen ửng hồng, chỉ có một chút, lại như những đóa mai nhỏ được vẽ bằng mực tàu.
Cô lại nâng tay áo hoa mỹ tinh tế lên mà thở dài:
"Ai nha, tôi rất thích cái áo này..."
Thiệu Nhất Phong lại tức giận nở nụ cười, Mẫu thân!
"Được rồi tôi biết rồi..." Cô lầu bầu, khó được toát ra tính trẻ con, sau đó lui về sau một bước, đúng lúc giẫm phải giày hắn.
Đôi giầy thêu của cô xưa nay chỉ lộ khỏi làn váy một chút, như nụ tầm xuân ló đầu khỏi nhành cây, bây giờ lại lộ ra phân nửa.
Quá nửa trọng lượng cơ thể đều đè lên người hắn.
Nhưng dù bị trọng lượng của cô đè ép, hắn vẫn không đau chút nào. Dường như có một đôi tay mềm mại chợt nắm chặt trái tim hắn, nhưng khiến cho người ta phải nín thở cũng không phải sức nặng kia, mà là cảm giác nhẹ bẫng khi đã rời đi.
A, xin lỗi.
Văn Anh hấp tấp xê dịch giày thêu, xoay người nhận lỗi, vừa ngẩng đầu mới ý thức được khoảng cách giữa hai người quá gần.
Hắn hình như lại cao thêm, bây giờ cô chỉ ngang lồng ngực hắn, phải ngửa cổ ra sau nhiều hơn, lộ ra khuôn mặt mèo con và cái cằm thon gọn.
Thiệu Nhất Phong thì cúi đầu đối mặt với cô.
Phảng phất có có ăn ý, trong nháy mắt đó, hô hấp của hai người đều thật nhẹ, hồi lâu không lên tiếng.
"Mẫu thân sau này nên cẩn thận chút." Hắn lùi về sau một bước trước, phá vỡ yên tĩnh,
"Nếu lại muốn xuống bếp, nên thay quần áo khác, hoặc tìm người hỗ trợ, việc nhóm lửa như thế này đừng làm nữa."
Tim cô loạn nhịp, vô ý thức gật đầu: Được, được rồi.
Hắn một lần nữa nhìn cô chăm chú, từ trước đến nay cô luôn nghiêm túc, như chú mèo con trong ngõ hẻm nơi hắn ở, khi nó nhìn chằm chằm, đôi mắt trở nên thăm thẳm, chòm râu gọn gàng ở hai bên vểnh lên, nhưng thỉnh thoảng cũng có những lúc sững sờ, ánh mắt nhìn vô định, không cẩn thận giẫm hụt bậc thang, lộc cộc lăn xuống, lúc ngẩng đầu có vẻ ngơ ngác.
Hiện tại cô hết như chú mèo con giẫm hụt chân đó, đang ngơ ngác trước tình huống bất ngờ này.
Thiệu Nhất Phong nhếch miệng, trong lòng sung sướng khó tả. Nhưng đồng thời, lại có một thanh âm áp đảo tâm tình này, cảnh cáo hắn, đây là chuyện ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ.
Cuối cùng, Thiệu Nhất Phong vẫn tự mình nấu mì.
Hắn cởi áo khoác quân phục, xắn tay áo sơ mi, động tác gọn gàng thành thạo, vừa nhìn liền biết thường hay làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!