Chương 29: Quân phiệt chó săn (4)

Edit: Thiên Tình

Văn Anh còn chưa nói, Thiệu Đình Ngọc đã bị tiếng thét của cô ta đánh thức, lông mi dài run lên, ngồi bật dậy.

Người phụ nữ kia hơi kinh ngạc, nuôi đứa con này trong suốt một quãng đường, xưa nay chưa từng thấy hắn ngồi yên, nhớ là hắn lúc nào cũng như một con chó nhỏ, không ổn định nhích tới nhích lui.

Thiệu Các Thiên cũng kinh ngạc.

Lần trước vừa nhìn thấy mặt, hắn nhận ra ngay đây là con trai mình, không nói hai lời dẫn về nhà. Nhưng đối với biểu hiện khác hẳn người thường của Thiệu Đình Ngọc, hắn cũng ấn tượng sâu sắc, cử chỉ vô cớ, rất thích ăn thịt, không biết nói chuyện, gọi một tiếng ba cũng không biết.

Vì chuyện này, mẹ ruột Thiệu Đình Ngọc đã khóc lóc với hắn một phen, nói rằng Thiệu Đình Ngọc vừa ra đời đã bị người ta vứt đi, trăm cay nghìn đắng mới tìm về được, dạy hơn một năm vẫn không mở miệng, mới định dẫn qua cho hắn nuôi dạy.

Hắn làm sao có kiên nhẫn dạy dỗ con nít, ngay cả đứa con cả cũng ném vào trường học sĩ quan cho xong chuyện, lại nghĩ đúng dịp mình vừa cưới vợ, dứt khoát ném cho cô ấy.

Lúc này nhìn lại, thật sự có thay đổi?

Văn Anh sờ đầu Thiệu Đình Ngọc an ủi, nói:

"Người ở ngay đây, nói tôi giày vò con nít, đại soái có chứng cứ không?"

Thiệu Các Thiên liếc mắt một cái, rất nhanh có người tùy ý chỉ định mấy người hầu đi đến.

Mấy ngày nay, hành vi của Văn Anh cũng gây hiệu quả kinh sợ, ban đầu bọn người hầu còn không dám nói bậy, nhìn nhau chờ ai đó sẽ mở miệng trước.

Thiệu Các Thiên thấy thế càng ngờ vực, nghiêm khắc lên tiếng, bọn họ mới chịu nói.

"Trong phòng bếp nấu món ăn phủ đầy một bàn, nhị thiếu gia chưa ăn no, thái thái đã bảo người dọn dẹp."

"Không sai, nhị thiếu gia muốn cầm thịt ăn, thái thái liền sai người lấy chổi lông gà đánh cậu ấy, tội nghiệp nhị thiếu gia không biết nói chuyện, chỉ có thể đói bụng."

"Tôi nhìn thấy thái thái lấy roi đánh nhị thiếu gia! Thật đáng sợ!"

Thiệu Các Thiên hoài nghi mình nghe lầm, mỗi một chuyện, không có chuyện nào là giống một tiểu thư xuất thân thư hương sẽ làm, hắn đột nhiên hoài nghi mình bị lừa, chẳng lẽ gia đình đó tìm bừa một cô gái lấy lệ hắn?

Hắn bình sinh ghét nhất người khác lừa hắn.

Con mắt Thiệu Các Thiên híp lại, lóe qua một tia sát ý.

Người phụ nữ kia thấy thế bèn đắc ý vô cùng, lắc lư đi tới trước mặt Văn Anh, rất là thương tiếc nói:

"Soái gia cũng đừng quá nghiêm khắc, thái thái chúng ta còn nhỏ, chắc hẳn thấy tôi sinh con cho ngài, tiểu cô nương không vui, mới phát cáu với nhị thiếu gia..." Cô ta nói xong liền dắt tay Văn Anh, dùng thái độ trưởng bối vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô.

Nhưng cô ta mới vừa vỗ một cái, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một bàn tay, đẩy ngã cô ta!

Cô ta bị té đau, ngã trên mặt đất Ai da thét lên, định chỉ trích Văn Anh, ngẩng đầu lên lại phát hiện là con mình đẩy mình!

Thiệu Đình Ngọc đẩy cô ta vô cùng dùng sức, đến mức cả người bổ nhào về phía trước, bị Văn Anh ôm lấy eo. Nhưng ánh mắt dữ tợn như loài sói của hắn, nhìn chằm chằm người phụ nữ làm bộ làm tịch kia, cổ họng phát ra tiếng lầm bầm, như đang nói chuyện, hoặc như lời cảnh cáo của chó săn khi sắp cắn người.

Người phụ nữ kia bị dọa giật mình, mặt mày biến sắc, cố gắng duy trì nụ cười, nói:

"Nhị thiếu gia đây, đây là thế nào, mẹ là mẹ ruột của con mà..." Cô ta không biết mình có nhìn lầm hay không, có lẽ là con bé đứng cạnh Văn Anh đẩy chăng?

Nhưng ánh mắt của hắn khiến trong lòng cô ta lộp bộp một riếng, vội vàng quay đầu nhìn soái gia.

Quả nhiên, Thiệu Các Thiên hoài nghi liếc cô ta.

Biến số xảy ra ngay chớp mắt, nhưng Thiệu Các Thiên ngồi ở đối diện, nhìn rất kỹ càng. Việc người phụ nữ kia vỗ mu bàn tay của Văn Anh giống như là một tín hiệu nguy hiểm, khiến tiểu tử kia cảnh giác, thằng nhóc dường như cho rằng cô ta muốn gây bất lợi cho Văn Anh, nên mới nhảy ra đẩy người.

Thằng nhóc... đang bảo vệ Văn Anh?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!