Chương 10: Thế thân nghịch tập nữ minh tinh nổi tiếng (9)

Edit: Thiên Tình

Ngày hôm sau, Văn Anh ngủ một giấc tỉnh lại, đã khôi phục tinh thần.

Cô mơ hồ biết hôm qua hai người họ đối chọi gay gắt trong phòng cô, nhưng đến khi cô ra cửa, một người cũng không thấy.

Nếu như nói khởi đầu là bản năng của nguyên chủ làm cô sợ hãi, sau đó lại là cô thuận thế tiếp xúc Lô Trạch.

Cô nhắm mắt hạ một chỉ thị, bản vẽ nguồn sáng bất thình lình xuất hiện trên không trung. Điểm sáng rực cháy thuộc về Lô Trạch, đã tới gần đồ án của cô.

Nếu vạch một đường ở giữa hoa anh đào và hoa tường vi, như vậy trước ngày hôm qua, hắn gần với hoa tường vi hơn.

Bởi vậy mới thấy, có một đoạn dĩ vãng với đối phương cũng không tính là chuyện xấu, tuy rằng kết thúc có chút hỏng bét, nhưng chỉ cần đánh thức là ký ức ngọt ngào, vẫn đối với cô có lợi.

Hôm nay ghi hình được thực hiện ở bờ cát, Văn Anh rửa mặt, thay một bộ áo tắm màu đỏ, thắt lưng quấn một tấm lụa mỏng cùng màu đi ra ngoài.

Cửa vừa mở ra đã gặp phải Đồng Hủy.

Đồng Hủy chỉ nhỏ hơn Văn Anh hai tuổi, tính cách biểu hiện ra lại như nhỏ hơn mười tuổi, theo phong cách thiếu nữ hoạt bát.

Cô mặc áo tắm liền mảnh màu hồng nhạt, nhìn qua lại giảm đi hai tuổi.

Quao. Đồng Hủy khoanh tay, hâm mộ nhìn Văn Anh, Đẹp quá! Em cũng muốn mặc bikini, nhưng luôn cảm thấy chín chắn quá, không thích hợp lắm.

Lời nói mang thâm ý, Văn Anh tiếp chiêu, tươi cười sờ đầu Đồng Hủy, vô cùng dịu dàng: Lại lớn thêm một chút là được rồi, nỗ lực lên nha.

Cô vóc người cao gầy, cao hơn đối phương nửa cái đầu, làm động tác này càng là thoải mái tự nhiên. Triệt để biến người ta thành một đứa bé.

Đồng Hủy lặng lẽ lộ biểu cảm ê răng.

Tính sai.

Lúc này, Chu Bùi cũng mở cửa đi ra. Cô cũng mặc bikini, đen tuyền, không có áo khoác che chắn, hiển lộ thân hình đẹp đẽ, cực kỳ gợi cảm.

Đồng Hủy cảm giác răng mình càng ê.

Chu Bùi nhìn Văn Anh, biểu hiện rất quan tâm: Không sao chứ? Ngày hôm qua phản ứng của cô thực sự là hù chết chúng tôi.

Cám ơn, đã không sao.

Đồng Hủy theo sát hỏi: Chị và Lô ảnh đế trước kia quen biết à?

Văn Anh nói bâng quơ:

"Ừ, bọn tôi đều học ở trường điện ảnh X."

"Cô không có chuyện gì là tốt rồi."

"Chu Bùi nở nụ cười hỏi,"

"Đúng rồi, hai người có nhìn thấy A Trạch không? Sáng nay anh ấy nướng bánh mì cho mọi người ăn, tôi trang điểm xong đi ra đã không thấy anh ấy đâu."

"Thái độ thân mật như cũ, giống như không bởi vì chuyện hôm qua mà xuất hiện ảnh hưởng. Văn Anh và cô ta liếc mắt nhìn nhau, nụ cười của đối phương hoàn mỹ không tì vết. Cô nhướng mày, đeo kính râm lên, bình tĩnh mà khẽ giương cằm,"

"Không biết, tôi cũng vừa mở cửa, chắc đi ra bãi cát rồi."

"Ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu ra một mảnh trắng loáng trên mặt cô, kính râm che khuất con mắt, càng lộ vẻ môi đỏ quyến rũ. Chu Bùi ung dung thản nhiên,"

"Vậy chúng ta cũng đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!