Chương 5: “Em mời anh ăn cơm chiên đi.”

Sau khi chuyển đến phòng trọ của Lâm Trán Lam, Úc Đồ Từ cảm thấy giường của cậu không đủ lớn, không vừa cho hai người ngủ, nên đã kê thêm một cái giường gấp, mỗi khi anh trở mình sẽ phát ra tiếng động kỳ lạ.

Nhưng vì Lâm Trán Lam dọn quầy tới khuya, vậy nên mỗi ngày khi Úc Đồ Từ rời giường, sẽ cố gắng giữ tiếng ồn nhỏ nhất có thể.

Chuẩn bị cho cậu một bữa sáng đơn giản, Úc Đồ Từ lại bắt đầu công việc hôm nay.

Anh cực kì tận hưởng tháng ngày hiện tại, rất giản dị, rất bình thường, tuy lúc tan làm thì cả người đều mệt mỏi.

Nhưng chỉ cần vừa tỉnh dậy và có thể nhìn thấy người mình thầm thương ngủ bên cạnh, còn có người đích thân mang cơm trưa và cơm tối đến cho mình, anh cảm thấy vui sướng vô cùng.

Chuyện phiền lòng duy nhất, đó là chỉ có Lâm Trán Lam cho rằng họ là bạn thân.

Có vẻ còn là loại đơn thuần.

Tan làm về đến nhà trọ, Úc Đồ Từ sầu não mở cửa phòng, nhìn thấy trên bàn có hai ly thủy tinh mới mua, một xanh một đỏ.

Một gương mặt tươi cười, một gương mặt lạnh lùng.

Lâm Trán Lam nghe thấy tiếng động, lớn tiếng nói: "Anh về rồi."

Hôm nay Úc Đồ Từ rất mệt, làm việc liên tục cả ngày, lượng nhiệm vụ còn nhiều hơn mấy ngày trước gấp mấy lần, nhưng anh cũng chỉ có thể gắng sức mà làm.

Úc Đồ Từ không đáp lời, cầm ly màu đỏ có mặt cười uống một ngụm nước. Lâm Trán Lam bước hai bước nhỏ từ buồng trong đi ra, nói với anh: "Anh uống ly của em rồi."

Cậu chỉ vào một chiếc ly khác: "Cái màu xanh lam là của anh."

"Có gì quan trọng à?" Khuôn mặt Úc Đồ Từ không có biểu cảm gì, cả người toát ra một luồng áp suất thấy dị thường.

"Không, không quan trọng." Lâm Trán Lam lắp bắp nói, "Anh không vui hả?"

"Không có," Úc Đồ Từ c** đ* công nhân, để lộ nửa lưng, "Chỉ là mệt thôi."

Lâm Trán Lam phát hiện Úc Đồ Từ rất khác thường. Ngày thường, một ngày anh chỉ hút một điếu thuốc, nhưng hôm nay lại rút một hơi năm điếu.

Lâm Trán Lam đang nghĩ cách làm Úc Đồ Từ thoải mái, vui vẻ hơn một chút, hoàn toàn quên béng nước trong nồi đang sôi, cậu còn vụng về cầm cái quai nồi, kết quả là bị bỏng.

Trong nháy mắt đó, cảm giác nóng rát lan khắp người, Lâm Trán Lam kêu lên: "Shhh."

Tiếng muỗng đập vào thân nồi cùng với tiếng Lâm Trán Lam, Úc Đồ Từ ở ngoài cửa đều nghe thấy.

"Bị phỏng hả?" Úc Đồ Từ bước nhanh vào, thấy cậu đang cầm ngón út, nói: "Để anh làm, em ra xem TV đi."

"Ngăn kéo ở dưới có nước thuốc khử trùng, em lấy ra để lên bàn, lát nữa anh bôi thuốc mỡ trị phỏng cho em."

"À vậy để em tự làm, em biết mà…"

Chưa đợi Lâm Trán Lam nói hết câu, ánh mắt sắc lẹm của Úc Đồ Từ liếc cậu một cái, bước lại gần cậu, cứng rắn nói:

"Để anh coi em có cần khử trùng không."

Lâm Trán Lam ngoan ngoãn gật đầu, lần nào cậu cũng đều thật sự cảm nhận được sự quan tâm của Úc Đồ Từ, dù có lúc mặt anh rất lạnh lùng, nhưng cậu vẫn rung động.

Úc Đồ Từ vuốt nhẹ đầu ngón tay cậu, nói khẽ: "Lần sau em gọi anh, sau này đừng tự làm một mình nữa."

"Dạ dạ, em biết rồi," Vẻ mặt Lâm Trán Lam có hơi căng thẳng, "Mới nãy là do em phân tâm."

Trong căn phòng nhỏ chật chội, hai người ngồi ở cuối giường, chỗ trống hai bên không nhiều lắm. Lâm Trán Lam ngồi sát bên Úc Đồ Từ, nghĩ:

Nếu, nếu như Úc Đồ Từ không chỉ là bạn thân của cậu, thì thật tốt biết bao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!